Thung lũng dài vô tận, Hoàng Đông Kiệt chọn tảng đá dễ thấy nhất để dừng lại và lấy ra một chiếc ghế bập bênh cổ điển, một chiếc bàn nhỏ, bộ ấm trà,... từ nhẫn không gian.
Nằm trên chiếc ghế bập bênh cổ điển, pha cho mình một ấm trà và nhàn nhã chờ đợi cự long băng sương Vipotensa xuất hiện.
Lúc hơi thở của cự long băng sương Vipotensa ngày càng gần hơn, Negan Culadra Leihou tỉnh dậy.
“Sao các ngươi không ngăn hắn lại? Đáng chết, không còn kịp nữa, nó đến rồi!”
Negan Culadra Leihou thấy cha đã đi đến bước này, muốn ngăn cản hắn lần nữa, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, còn chưa thấy long ảnh, long uy theo chân trời đã truyền tới.
“Đây là Vipotensa, thật là một loại cảm giác áp bức khủng khiếp!”
Bọn người Bối Nhĩ sắc mặt cứng đờ, khó trách lão gia tử nói bọn họ chỉ biết cản trở, hoàn toàn là sự thật, loại cảm giác áp bức này, bọn họ cảm giác như một mình đứng trên vách đá đối mặt với hư ảnh của một con ác long khổng lồ đang gầm vang.
Trong bóng tối, nhiều người đến xem trận chiến.
Có người giáo đình, có người đế quốc, có người giáo đình Hắc Ám.
“Hắn uy hiếp thực sự lớn như vậy sao?”
Một bóng người bên cạnh Anzac Doug hỏi.
“Hắn thấy ta sử dụng ma pháp thời gian một lần, hắn liền học được, nếu ngươi đối mặt hắn, có lẽ ngươi cũng sẽ không hỏi câu này!”
Anzac Doug nhìn ông lão đang ung dung nằm trên ghế bập bênh ở núi đá uống trà, trong mắt hiện lên chút kiêng kị, bóng người im lặng một lúc, nhìn một lần đã học được ma pháp của người khác, quả thật là một quái thai, chẳng trách khiến cho Anzac Doug kiêng kị như vậy.
“Ngươi có nghĩ Vipotensa có thể giết hắn không?”
Bóng người hỏi.
“Ngươi nói xem, Vipotensa cũng là một cự long cấp cao, sinh mệnh lực cực kỳ mạnh mẽ, chiến đấu mấy ngày mấy đêm không có vấn đề gì!”
“Con người làm sao có thể so sánh được với một cự long, càng đừng nói tới một ông già gần đất xa trời?”
“Phòng ngự, thể lực, ma lực lượng, sinh mệnh lực dường như toàn bộ hành trình nghiền nát. Một ông già sao có thể so sánh được với Vipotensa!”
“Dù hắn may mắn không bị Vipotensa giết chết, ngươi nghĩ đến lúc đó hắn sẽ phải chịu thương thế gì, còn sót lại bao nhiêu khí lực!”
“Chúng ta tới đây không phải là đề phòng hắn may mắn không bị Vipotensa giết chết sao? Bảo hiểm gấp đôi, ngươi cho rằng hắn còn có cơ hội chạy trốn sao?”
Anzac Doug cười lạnh nói.
Đến đây Hoàng Đông Kiệt nhìn chân trời, hình bóng của Vipotensa còn chưa xuất hiện, hiện tượng thiên văn đã thay đổi trước.
Mặt trời nhạt dần, gió lạnh thổi qua, tuyết rơi, bông tuyết vừa rơi xuống, phía chân trời dần dần xuất hiện một điểm đen, dần dần, điểm đen càng ngày càng lớn.
Sau một lúc, thân rồng to lớn vĩ đại dần dần hiện ra trong tầm mắt Hoàng Đông Kiệt.
Thấy Vipotensa đến gần, Hoàng Đông Kiệt đặt tách trà xuống, ung dung đứng dậy nhìn Vipotensa.
Hoàng Đông Kiệt đánh giá Vipotensa thì Vipotensa cũng đánh giá Hoàng Đông Kiệt.
Không có cách nào, vị trí của Hoàng Đông Kiệt quá dễ thấy, nó không để ý thì mới lạ.
“Người Siêu Việt!”
Vipotensa nhìn qua đã phát hiện lão già này rất khác, có thực lực này, khó trách hắn có dũng khí đứng trước mặt nó, hóa ra lại là một Người Siêu Việt.
Hắn trong người không có quang minh, cũng không phải giáo đình tông đồ.
Khí chất tản mạn, không giống dũng giả hạc trong bầy gà như vậy, lại khó có thể khiến cho người ta xem nhẹ khí chất, hắn cũng không phải là dũng giả.
Kiếm Thánh sao, cũng không phải, Kiếm Thánh sẽ không dễ dàng rời khỏi đế quốc Camelot, hơn nữa trên người hắn không có mang thanh kiếm đặc thù đó trên người.
Không phải sứ đồ, cũng không phải dũng giả, càng không phải Kiếm Thánh, điều đó có nghĩa là nó gần đây đã đi quá xa, đã hấp dẫn những cường giả nhân loại tới…
Vipotensa lơ lửng trên bầu trời, thu hồi ánh mắt ngạo mạn, đạt tới trình độ Người Siêu Việt, hắn không còn là đám gà mà nó từng đối mặt trước đây nữa.
Mức độ này đủ để ngang hàng với nó và đạt tới mức độ làm tổn thương nó.
“Ngoại trừ một số dị loại, không ngờ trong nhân loại cũng có người đạt tới mức này!”
“Ta không biết ngươi là ai, nhưng ở trình độ của ngươi, ngươi hẳn là biết hiệp nghị Vạn Tộc, cường giả cấp bậc Người Siêu Việt trở lên không được phép can thiệp vào chuyện của nhân gian!”
“Sao vậy, ngươi muốn phá vỡ hiệp nghị sao?”
Nói chung Vipotensa sẽ không cạnh tranh với con người, trong mắt hắn, hầu hết con người chỉ là con kiến, ai lại lãng phí thời gian để cạnh tranh với con kiến?
Có thể khiến cho nó đối thoại ngang hàng cũng chỉ có cường giả nhân loại.
“Hiệp nghị Vạn Tộc?”
Hoàng Đông Kiệt thực sự không biết trên trên đại lục có thứ như hiệp nghị Vạn Tộc, nhưng dù bây giờ biết được hắn cũng sẽ không để ở trong lòng.
“Ta đi ra chính là phá vỡ hiệp nghị, vậy còn ngươi?”
Hoàng Đông Kiệt hỏi.
“Ngươi thực sự không biết, hay ngươi đang giả vờ không biết? Không phải hành vi của ta được nhân loại các ngươi ngầm đồng ý, chẳng lẽ ngươi…!”
Vipotensa bỗng nhiên hoài nghi, sao cảm giác cường giả nhân loại này không biết gì cả.
Hay hắn là một Người Siêu Việt mới thăng lên, vì không màng danh lợi quy ẩn núi rừng, không kết nối với thế giới nên không biết gì.
Có điều, điều này sao có thể, làm sao một người có thể âm thầm thăng cấp lên Người Siêu Việt?
“Quả nhiên, kẻ thù lớn nhất của nhân loại không phải là người ngoài mà là chính nhân loại!”
Hoàng Đông Kiệt nghe vậy lắc đầu, mặc dù hắn là người, kiếp trước đã từng nhìn thấy những thứ tương tự như thế này nhưng hắn vẫn muốn nói rằng con người thật sự rất tàn nhẫn. Ở kiếp trước, hắn đã từng chứng kiến con người tìm đường chết.
“Ngươi muốn ngăn cản ta sao?”
Vipotensa không muốn đánh nhau cùng ông lão trước mắt, không có nghĩa là nó sợ lão, thật sự là không cần thiết.
Dũng giả từng chiến đấu với nó lưỡng bại câu thương là cường giả cấp độ Người Siêu Việt, Người Siêu Việt cũng phân mạnh yếu, nó không biết ông lão trước mặt có mạnh hơn dũng giả không.
Chỉ là ông lão này đã già, lúc bước vào sinh tử, làm không tốt nó có thể sẽ bị thương.
Tuy rằng có thể gây ra tổn thương không nặng bằng dũng giả gây ra cho hắn, nhưng dù sao cũng là Người Siêu Việt, nhiều ít sẽ làm nó bị thương.