Vương Nguyên Vinh cùng Đao Vương Chung Hùng Nguyên không giết chóc với nhau, mà là nhìn chằm chằm vào đối phương, cũng không biết hai người đang suy nghĩ cái gì.
Tình hình chiến đấu rất kịch liệt, nhưng luôn có người thích đục nước béo cò. Cũng giống như các sát thủ của Thính Vũ Các.
Thế lực hai phe chiến đấu hết sức căng thẳng, hai đoàn sát thủ bọn họ liền diễn kịch với nhau.
Hai đội sát thủ đều tìm được đối thủ cho riêng mình, nhưng mà bọn họ diễn thực sự có chút quá đáng.
Hắc Dạ số mười một cùng Thiên Tự số mười một càng đánh càng thoát ly khỏi chiến trường, rất nhanh hai người đã không thấy bóng dáng, cũng không biết đi đến nơi nào hóng mát.
Hắc Dạ số năm cùng Thiên Tự số năm đã đánh nhau đến thái cực, ngươi đẩy ta một cái, ta đẩy ngươi một cái, chỉ là không đẩy ngã đối phương.
Có người song chưởng hợp lại với nhau, thoạt nhìn có vẻ như đang so chân khí, nhưng ai cũng không biết bọn họ có phải giả vờ hay không, vẫn bảo trì động tác kia không nhúc nhích.
Có người quá đáng hơn, giả vờ cũng không thèm giả vờ, trực tiếp ngồi tán gẫu với nhau.
"Ngươi nói chúng ta có phải là có chút quá đáng hay không?"
Hắc Dạ số 3 ngồi ở trên tảng đá nhìn hỗn chiến phía dưới nói với Thiên Tự số 3.
"Mặc kệ đi, dù sao tiền của chúng ta đã nhận rồi, bọn họ thích đánh thế nào thì đánh thế ấy, bọn họ đánh xong chúng ta sẽ nhận công."
....
Thiên Tự số 3 cũng ngồi xếp bằng, nhìn hỗn chiến phía dưới giống như xem kịch.
"Cũng đúng, tiền cũng nhận rồi, quản nhiều như vậy làm gì. Sở dĩ chúng ta như vậy, là bởi vì chúng ta đều đụng phải đối thủ có thế lực ngang nhau."
"Cứ tiêu hao như vậy, chúng ta không phải là không đi trợ giúp chủ mướn của chúng ta, thực sự là chúng ta bị chặn lại rồi."
Hắc Dạ số 3 cũng là người tinh ranh, chuyện có thể ung dung lấy tiền, tại sao hắn phải làm phiền phức như vậy.
"Đúng, chúng ta đều bị kéo giữ lẫn nhau, thực sự không giúp được bọn hắn, ai bảo thực lực của chúng ta đều không khác nhau là mấy chứ."
"Hai chủ mướn, mặc kệ ai chết, kết quả đều là nhiệm vụ một phương hoàn thành, kết thúc công việc. Chủ mướn bên kia chết rồi, nhiệm vụ của chủ mướn cũng sẽ không cần tiếp tục nữa, cũng kết thúc công việc.”
"Cho nên nói, bọn họ ai chết đều giống nhau, ta đều có lý do kết thúc công việc."
Thiên Tự số 3 rất nhàn nhã nói.
"Trước đây khi có nhiệm vụ, đều là phí tâm tốn sức, có lần này nhẹ nhàng như vậy. Có thể nói đây là nhiệm vụ đơn giản nhất, thoải mái nhất mà chúng ta gặp phải năm nay."
"Nhận tiền hai nhà, tới đi ngang qua sân khấu, không cần phải lo lắng bị thương, cũng không cần kế hoạch, nằm không liền kiếm được tiền."
"Nếu như có thêm mấy cái nhiệm vụ như vậy, vậy thì dễ dàng đến thế nào chứ."
Hắc Dạ số 3 cảm thán nhân sinh không dễ dàng, làm sát thủ cũng là một loại công việc, cái gọi là người làm công, hồn làm công, có ai sống dễ dàng.
Cứ như vậy, bọn sát thủ Thính Vũ Các vẫn luôn đục nước béo cò.
Người của Quy Vân sơn trang cùng Bá Đao Hội nhìn thấy trạng thái của sát thủ Thính Vũ Các, trong lòng đều vô cùng tức giận nói: Người mời tới đều là thứ gì vậy?
Nhưng bọn họ có thể nói cái gì chứ, trong lòng có tức giận lớn đến thế nào, bọn họ cũng không dám nổi giận với sát thủ của Thính Vũ Các lúc này, nếu như mắng bọn hắn, vậy người nguy hiểm chính là bọn họ.
Bảy Tông Sư của Võ Giả thương hội cùng năm vị Tông Sư ở lại, đồng thời ngăn chặn mười hai tên ngoại viện của Bá Đao Hội, còn cố ý dẫn mười hai ngoại viện trong đống người của Bá Đao Hội đi.
Cuồng Đồ Mạc Quy Đồ bọn họ đã nhìn thấu ý đồ của đối thủ, nhưng bọn họ không thèm để ý, thuận theo ý đối thủ của mình, đem chiến đấu dẫn vào trong đám người.
"Chết đi!"
Cuồng Đồ Mạc Quy Đồ cầm Cự Khuyết trong tay chém ngang về phía Tống Hách Lang, Tống Hách Lang tránh được, nhưng người của Bá Đao Hội gần đó đã bị tai ương.
Trảm kích cuồng bạo bổ ngang ra ngoài, hơn ba mươi môn nhân của Bá Đao Hội không kịp phản ứng, đã bị đạo trảm kích này chém ngang eo chặt đứt.
"Mạc Quy Đồ, ngươi đang làm cái gì vậy?"
Đại trưởng Lão Giang Mông Phong của Bá Đao Hội thấy một màn như vậy, ánh mắt thiêu đốt lửa giận quát cuồng đồ Mạc Quy Đồ.
"Làm cái gì, đương nhiên là chiến đấu rồi, ai bảo người của các ngươi không cút ra xa một chút."
"Ngươi..."
Giang Mông Phong nói không tức là giả, nhưng hắn hiện tại không được phân tâm, hắn đang giao chiến cùng một trưởng lão cường hãn của Quy Vân sơn trang.
"A, quan tài của ta!"
Quan tài của Cùng Vô Sinh bị đá bay, quan tài bay ra ngoài đem mấy tên xui xẻo của Bá Đao Hội đập lăn qua, không phải là bị đập thành thịt nát, thì đập ngất đập chết.
"Khốn kiếp, Cùng Vô Sinh ngươi đang làm gì vậy?"
Trưởng lão Bá Đao Hội Hồi Tinh Khải nhìn thấy quan tài của Cùng Vô Sinh đập chết người của bọn hắn, trong lòng trực tiếp nổi giận.
"Cái này cũng không thể trách ta, là người đối diện đá bay quan tài của ta ra ngoài, chuyện quan tài đập chết người không liên quan đến ta."
Người cõng quan tài Cùng Vô Sinh không nói hai lời trực tiếp trốn tránh trách nhiệm.
"Ngươi tốt nhất cẩn thận một chút cho ta, chúng ta mời các ngươi tới là để đối địch, không phải để các ngươi giết người của chúng ta”
Đàm Tinh Khải biết Bá Đao Hội bọn họ còn cần mười hai vị ngoại viện này trợ giúp, hắn không muốn nói lời quá tàn nhẫn, chỉ có thể cắn răng bảo bọn họ cẩn thận một chút.
Chỉ là hắn vừa mới dứt lời, Cự Khuyết của Cuồng Đồ Mạc Quy Đồ lại không cẩn thận đập chết mấy người của Bá Đao Hội.
"Mạc Quy Đồ, ngươi..."
“Ầm ầm"
Giang Mông Phong bọn họ vừa định rống lên giận dữ với Mạc Quy Đồ, kết quả oanh một tiếng, quan tài của Cùng Vô Sinh lại đập chết mấy người nữa.
Lần này không là người khác đá bay quan tài của hắn ra ngoài, là hắn dùng quan tài đập người, không cẩn thận đập chết luôn dược nhân bên cạnh.
"Thật ngại quá, Tông Sư đối diện giống như con cá chạch, hại ta giận lên một cái, liền không khống chế được lực đạo mà đập lầm người."
Cùng Vô Sinh với dáng vẻ lúng túng nói.
"Xin lỗi, ta hình như cũng đập chết mấy người mình rồi."
Một trong 12 Tông Sư ngoại viện, Tôn Chính Kỳ cũng ngượng ngùng nhìn về phía trưởng lão của Bá Đao Hội nói.
“Ấy da, ta hình như cũng chém phải người mình rồi."
Các trưởng lão của Bá Đao Hội đang muốn phát tác, kết quả lại một ngoại viện lên tiếng...