"Ngươi... Các ngươi"
Đám người Giang Mông Phong thực sự bị chọc tức rồi, bọn họ mời ngoại viện là để đối phó kẻ địch, không phải để ngoại viện đối phó người của mình.
Kết quả 12 ngoại viện, thì có 4 5 ngoại viện gián tiếp hoặc là trực tiếp giết lầm người mình, ngoại viện còn lại chiến đấu thế nào cũng liên luỵ đến người mình.
Chân khí của cường giả Tông Sư rất bá đạo, một khi lan đến thì có thể dễ dàng cướp đoạt tính mạng của võ giả Tiên Thiên trở xuống, cho đến bây giờ, đã có trên trăm môn chúng của Bá Đao Hội tàn tật hoặc chết ở trong tay của ngoại viện.
Nếu như không phải bọn họ hiện tại đang cần gấp sự trợ giúp của 12 ngoại viện, riêng số người tàn tử này, bọn họ sớm đã làm khó rồi.
"Cách xa bọn họ ra, không được tới gần bọn họ."
Đám người Giang Mông Phong khẽ cắn môi, bây giờ không phải là lúc nổi giận, trực tiếp hạ lệnh bảo môn chúng của Bá Đao Hội không được tới gần cường giả Tông Sư.
Mệnh lệnh vừa hạ xuống, rất nhiều môn chúng của Bá Đao Hội đều để ý cách xa mười hai ngoại viện kia, nhưng bọn hắn muốn cách xa, chỉ có điều, có một số việc bọn hắn muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Bảy người của Võ Giả thương hội cùng năm người kia chính là không phải cứng rắn đối đầu cùng mười hai người ngoại viện, mà chỉ thích chui vào trong đám người Bá Đao Hội.
Với nhân số của Bá Đao Hội tiêu hao như vậy.
"Làm sao đây, bọn họ chính là không đối đầu cứng rắn với chúng ta, chỉ là muốn mượn tay chúng ta để liên luỵ đến người của các ngươi."
"Nếu như chúng ta không lên, bọn họ sẽ động thủ giải quyết võ giả Tiên Thiên của các ngươi, nhưng nếu như chúng ta lên giao chiến với bọn họ, chiến đấu của chúng ta không biết sẽ liên luỵ đến bao nhiêu người."
Mười hai ngoại viện đều ngừng tay, mười hai người bọn họ để các trưởng lão của Bá Đao Hội quyết định, là để cho bọn họ lên hay là không để cho bọn họ lên.
"Các ngươi sao lại vô sỉ như vậy, đem thân thể của võ giả cấp thấp ngăn cản công kích cho các ngươi."
Các trưởng lão Bá Đao Hội bị hành vi của bảy người Võ Giả thương hội cùng năm người kia làm phát cáu, chuyên hướng về nơi có nhiều người bọn họ mà chui vào, chính là muốn gián tiếp hoặc là trực tiếp giải quyết một nhóm người lớn bọn họ.
"Vô sỉ thì thế nào chứ, có thể giảm bớt một phần áp lực cho Quy Vân sơn trang, chuyện vô sỉ đến thế nào ta cũng có thể làm."
Người què Bạch Thông Lượng cười lạnh nói.
"Người của các ngươi không chết nhiều, làm sao có thể trải nghiệm được nỗi đau mất con của ta."
Đinh Trí Nguyên tràn đầy thù ý nói.
Đám người Giang Mông Phong đối với năm người tên què Bạch Thông Lượng tức giận đến nghiến răng, nhưng bọn họ lại không làm gì được, bọn họ bị đoàn trưởng lão của Quy Vân sơn trang kéo lại.
"Tống Hách Lang, ngươi đây là ý gì, ngươi không phải nói các ngươi chỉ giúp Quy Vân sơn trang ngăn chặn bảy cường giả Tông Sư, sao bây giờ lại trợ giúp Quy Vân sơn trang tiêu hao người của chúng ta."
Đám người Giang Mông Phong và đoàn trưởng lão của Quy Vân sơn trang vừa giao chiến, vừa ép hỏi bảy người Tống Hách Lang là có ý gì.
"Chúng ta cũng không muốn, thật sự là môn chúng của Bá Đao Hội các ngươi nhiều quá, đi tới đâu cũng là bóng dáng của bọn họ, chúng ta chiến đấu lan đến gần bọn họ cũng không có cách nào cả."
Tống Hách Lang sờ lỗ mũi một cái nói.
"Ngươi nói xạo, có phải Quy Vân sơn trang thầm hứa hẹn cho ngươi chỗ tốt gì hay không, hoặc là Quy Vân sơn trang đã làm giao dịch gì với các ngươi, ngươi mới đột nhiên thay đổi chủ ý, đối phó với chúng ta đến cùng."
Đám người Giang Mông Phong rõ ràng cảm giác được lời nói và hành động của Tống Hách Lang có chút xung đột.
Hoài nghi bảy người Tống Hách Lang và Võ Giả thương hội tự ý nhận chỗ tốt do Quy Vân sơn trang cho, mới quay qua trợ giúp Quy Vân sơn trang như vậy.
"Không không, chúng ta làm sao có thể đối phó với các ngươi đến cùng, cái này thật sự chỉ là ngoài ý muốn, ai bảo các ngươi quá nhiều người."
Tống Hách Lang với vẻ mặt các ngươi thực sự vu oan cho ta phân trần ra.
"Đại ca, giải thích với bọn họ cái gì, chỉ sợ bọn họ thật sự đã hiểu lầm cái gì đó, Võ Giả thương hội chúng ra sợ bọn hắn cái rắm."
Lâm Bị Hoa của Võ Giả thương hội nói với Tống Hách Lang.
"Chúng ta là người làm ăn, đương nhiên phải khiêm tốn một chút, hòa khí sinh tài. Nếu như thực sự không có cách nào hòa khí nói chuyện làm ăn, vậy thì..." Tống Hách Lang nói xong, đầu lại lần nữa nhìn về phía đám người Giang Mông Phong.
"Cmn, ta đã giúp Quy Vân sơn trang thì thế nào, ta phản bội Võ Giả thương hội nhận chỗ tốt của Quy Vân sơn trang thì thế nào."
"Các ngươi là cái thá gì, ồn ào ầm ĩ, nhìn cái gì mà nhìn, không phục ngươi tới đi, xem thất huynh đệ chúng ta có chôn ngươi không."
Tống Hách Lang cũng không giả vờ nữa, hắn cũng không sợ Bá Đao Hội trả đũa, ở Võ Giả thương hội thứ hắn có là quan hệ, phạm chút sai lầm có tính là gì.
"Mạc Quy Đồ, Cùng Vô Sinh, toàn bộ các ngươi lên cho ta, giết chết mười hai người bọn họ cho ta.”
Giang Mông Phong nổi giận, trực tiếp bảo mười hai ngoại viện trực tiếp lên.
"Nhưng không cẩn thận liên luỵ đến người mình thì phải làm sao?"
Đám người Cùng Vô Sinh vẫn hỏi một câu.
"Lên"
Một tiếng lên của Giang Mông Phong, tất cả mọi người hiểu ý này.
Liên luỵ thì liên luỵ thôi, chỉ cần thu được thắng lợi của cuộc chiến tranh này, một số võ giả trung lưu và cấp thấp chết thì chết thôi.
Chỉ là điều mà Giang Mông Phong không biết là, lời cho phép này của hắn, khiến cho mười hai ngoại viện gián tiếp hoặc là trực tiếp giết chết bao nhiêu người của Bá Đao Hội.
"Tên khốn đáng chết, quan tài của ngươi tới rồi đây."
Cùng Vô Sinh mượn đề tài để nói chuyện của mình, quan tài bay trực tiếp ném về phía đối diện, đánh bay toàn bộ môn chúng của Bá Đao Hội ngăn cản ở chính giữa ra ngoài.
50 mét đường xá, gắng gượng đánh bay mười mấy môn chúng Bá Đao Hội trên đường ra ngoài, ngã xuống đất hấp hối.