"Chết đi!"
Cuồng đồ Mạc Quy Đồ giống như đạn pháo oanh kích về phía Tống Hách Lang, chân khí trên người của hắn ngưng thực hóa thành cương khí bao phủ toàn thân, thân thể Huyền Thiết Tinh cứng rắn giống như viễn cổ hung thần.
Cũng không biết hắn có phải cố ý hay không, xung đột hoành hành không kiêng nể gì cả, đem môn chúng của Bá Đao Hội dọc đường đều đánh bay ra ngoài.
Một luồng gió xoáy xẹt qua, không trung toàn là bóng người bị đánh bay.
Đó đều là người của Bá Đao Hội, đợi người của Bá Đao Hội vừa rơi xuống đất, không phải thiếu tay thiếu chân, thì chính là hấp hối hoặc là đã chết.
Ngoại viện khác cũng không khách khí, toàn bộ đều buông tay đánh về phía đám người Tống Hách Lang.
Đám người Tống Hách Lang nhìn thấy mười hai người Mạc Quy Đồ hung tàn như vậy, cũng không dám đối đầu cứng rắn, chỉ là chui vào nơi có nhiều người Bá Đao Hội, dùng thân thể của môn chúng Bá Đao Hội ngăn cản sự tiến công của đám người Mạc Quy Đồ.
"Đại Trưởng Lão, cái này...”
Đàm Tình Khải nhìn thấy người của mình bị ngoại viện không coi là người như vậy, trong lòng rất tức giận, có chút không hiểu Đại Trưởng Lão vì sao lại bỏ mặc ngoại viện.
"Giết chóc nào không có người chết, chỉ cần có thể huỷ diệt Quy Vân sơn trang, hi sinh một ít môn chúng trung lưu cấp thấp cũng không có gì cả, toàn bộ đều là vì đại cục."
Giang Mông Phong nghe thấy các trưởng lão khác truyền âm qua đây nổi giận với đám người Mạc Quy Đồ, hắn vẫn là đè lại lửa giận của những trưởng lão này, bảo bọn họ lấy đại cục làm trọng.
"Kỳ quái, sao cảm giác ngoại viện đối diện giống như là đang giúp chúng ta vậy, người của Quy Vân sơn trang thương tổn không mấy người, người của Bá Đao Hội bọn họ đã liên luỵ thương vong đến mấy trăm."
"Cái này cũng quá rồi."
Hoàng Thiên Khải vẫn luôn cùng ca ca hắn phối hợp kích sát môn chúng của Bá Đao Hội, nhưng đám người Mạc Quy Đồ gây động tĩnh thực sự quá lớn.
Mãnh hán sắt thép không ngừng phóng tới phóng lui ở trong đám người giống như một chiếc tàu cao tốc, thỉnh thoảng nhìn thấy có người của Bá Đao Hội bị đánh bay lên.
Hoàng Thiên Khải cũng không hoài nghi nữa, đám người Mạc Quy Đồ thực sự là ngoại viện của Bá Đao Hội sao, hành vi này sao cảm giác không khác nào là ngoại viện của Quy Vân sơn trang vậy chứ?
Một cái quan tài từ đằng xa bay tới, trực tiếp đập ở nơi cách hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn không đến 20m, động tĩnh này cũng doạ hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn giật mình.
Ấn ván quan tài mở ra, Cùng Vô Sinh phù một hơi từ trong quan tài bò ra.
Sau đó hắn nhìn thấy hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn, mà hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấ cũng nhìn thấy hắn, trong lúc nhất thời không khí ngưng trọng.
Hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn không dám nhúc nhích, bị kẻ địch cường giả Tông Sư nhìn chăm chằm, bọn họ sợ nhúc nhích một cái liền khó giữ được tánh mạng, đồng thời trong lòng bọn họ thầm nói, ở trên chiến trường vô cùng hung hiểm, luôn có một cỗ quan tài từ phía đông bay đến phía tây, từ phía nam bay đến phương bắc, bay tới bay lui đông tây nam bắc như vậy.
Sao cảm giác hình ảnh này có chút kỳ quái. Không phải sẽ có người đi ra ngăn cản một chút sao?
“Ồ, hai vị thanh niên, có hứng thú lên xe bay quan tài hay không, rất kích thích đấy, cam đoan các ngươi trải nghiệm một lần lại muốn lần nữa."
Cùng Vô Sinh nhìn thấy hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn, nhất thời lộ ra hàm răng trắng...
Hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn vừa nghe một mạch lắc đầu, ngồi xe bay quan tài đó không phải là muốn chết sao, người nào không biết trong quan tài là người cõng quan tài của thiên hạ.
"Thật sự không ngồi à, hai người các ngươi dáng dấp thanh khiết, vừa nhìn qua đã biết chưa từng trải nghiệm qua cuộc sống gì, không nằm quan tài một lát, làm sao hiểu được nhân gian khó khăn, tới hay không?"
Cùng Vô Sinh lại lần nữa đưa ra lời mời.
"Tiền bối, ngươi tìm người khác đi, chúng ta thật sự không muốn trải nghiệm xe bay quan tài cái gì cả."
Hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn cảnh giác với Cùng Vô Sinh, như thể Cùng Vô Sinh vừa có động tác bất lương, hai người bọn họ sẽ chạy về phía Phụ Vương bên kia.
Phụ Vương chiến đấu cùng một trưởng lão của Bá Đao Hội có vẻ như rất thoải mái, thêm một cường giả Tông Sư nữa có lẽ là không có vấn đề gì đâu.
Bọn họ cũng không có cách nào cả, bọn họ đánh không lại cường giả Tông Sư, có thể đối phó cường giả Tông Sư chỉ có cường giả Tông Sư. Ngoại trừ Phụ Vương ra, ở trong hiện trường, bọn họ thật sự không biết dẫn Cùng Vô Sinh đi đâu.
"Bỏ đi, không muốn thì thôi, ép các ngươi, người khác chỉ có thể nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ."
"Ngày hôm nay coi như các ngươi vận khí tốt, có nhiều thi thể cường giả Tông Sư mỹ vị như vậy chờ ta chứa, quan tài có chút nhỏ, tha cho các ngươi một lần."
"Nếu như lần sau còn đụng phải các ngươi, tin rằng các ngươi đã trưởng thành đến mức đầy đủ mỹ vị, khi đó ta sẽ không khách khí."
Cùng Vô Sinh nhìn thấy một ánh mắt của Hoàng Đông Kiệt liếc qua, trong lòng của hắn liền run lên, biết không thể trêu chọc hai thế tử này.
"Lão già chết tiệt, ta không tin hôm nay ta không đè ép được ván quan tài của ngươi."
Một đầu dài thừng của quan tài trói lên đai lưng của Cùng Vô Sinh, Cùng Vô Sinh nâng quan tài lên đột nhiên ném về phía tên què Bạch Thông Lượng.
Quan tài bay rồi, đầu dây dài của quan tài đồng thời kéo Cùng Vô Sinh lôi đi.
Cũng không biết có phải là vì nguyên nhân Cùng Vô Sinh quen tay hay việc hay không, hắn luôn có thể ở giữa không trung bày ra các loại động tác cay mắt, hắn lôi kéo sợi dây thừng tới gần quan tài, rất nhanh hắn đã mò tới quan tài, mở ván quan tài ra, hắn chui vào, sau đó lại đậy ván quan tài lại.
Một loạt động tác này đều là hoàn thành trong khi quan tài phi hành, cũng không biết là hắn tu luyện công pháp gì. Hắn nằm ở trong quan tài, luôn có thể quan sát được động tĩnh bên ngoài, thậm chí có thể khống chế phương hướng va đập của quan tài.