Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 119 - Chương 119. Xem Ra Ta Không Được Lựa Chọn!

Chương 119. Xem ra ta không được lựa chọn!
Chương 119. Xem ra ta không được lựa chọn!

“Đây chính là thực lực của cường giả Thiên Bảng nằm trong danh sách ba mươi người đứng đầu Thiên Bảng, thật quá cường hãn!”

Hoàng Thiên Khải thấy Chung Hùng Nguyên một kiếm chém đôi kiến trúc khổng lồ Tàng Thư Các cách đó hai trăm thước, nội tâm của hắn kinh sợ một trận.

“Hắn xếp thứ mười tám trên Thiên Bảng mà có được lực lượng hủy diệt quái vật như thế, vậy đại Tông Sư ở trên hắn thì sao?”

“Bảy vị đại Tông Sư của thế nhân quanh năm thống trị bảng xếp hạng không hạ, cao cao tại thượng nhìn xuống, trận chiến của bọn họ sẽ là cảnh tượng thần ma ra sao?”

Hoàng Thiên Trấn thấy cú chém của Chung Hùng Nguyên, nội tâm có biết bao nhiêu rung động, nhưng hắn lúc này càng thêm tò mò về lực lượng của đại Tông Sư.

Nghe đồn đại Tông Sư đều là thần tiên lục địa, lực lượng của bọn hắn người thường khó có thể lường được.

“Sao hả, ta đã trở nên mạnh hơn phải không?”

Chung Hùng Nguyên hơi thở dốc, rất đắc ý nhìn Vương Nguyên Vinh.

“Ngươi trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng ta cũng không phải không có tiến bộ.”

“Đại hải vô lượng vũ thần!”

Vương Nguyên Vinh đảo mắt qua, thấy khí thế của mọi người Quy Vân sơn trang thấp, hắn không dám kéo dài.

Hắn cần phải cho mọi người của Quy Vân sơn trang tự tin, chỉ cần hắn chiếm được thượng phong, mọi người Quy Vân sơn trang sẽ lại thế mạnh như chẻ tre.

Thân ảnh hắn biến ảo, vô số ảo ảnh của hắn đi ra, những thứ này đều là tàn ảnh của hắn, tàn ảnh chỉ có một động tác, chính là tấn công Chung Hùng Nguyên, đâm một kiếm tới Chung Hùng Nguyên.

Thấy có vô số Vương Nguyên Vinh xông tới, Chung Hùng Nguyên cũng không chậm chạp mà xuất ra vô số trảm kích bổ tới, sóng xung kích chém tới phá hủy ảo ảnh của mấy Vương Nguyên Vinh tới gần.

Nếu không phải thiếu cánh tay thiếu chân thì nửa thân thể không còn, nhưng những thứ này đều không phải là thực thể, sau khi bị chém nát, những tàn ảnh này đều biến mất.

Biến mất mấy Vương Nguyên Vinh, sẽ có càng có nhiều Vương Nguyên Vinh dồn dập tới tập sát.

Chung Hùng Nguyên cũng không hoảng hốt, nếu đã không phân biệt được cái nào là thực thể thì chém hết tất cả, chắc chắn sẽ có một người là thực thể.

“Vũ tốc!”

Chung Hùng Nguyên vừa bổ mười mấy Vương Nguyên Vinh, Vương Nguyên Vinh chân chính xuất chiêu đánh tới.

Vô số Vương Nguyên Vinh có cùng một động tác, chính là đâm một kiếm vào Chung Hùng Nguyên.

Một kiếm đâm ra vô số kiếm khí thực chất hóa, kiếm thế, kiếm khí lao đến bao phủ Chung Hùng Nguyên.

“Cái gì...”

Chung Hùng Nguyên hoảng sợ, những Vương Nguyên Vinh này đều là giả thì vì sao công kích bọn họ phóng ra lại là thật.

Không có thời gian cho Chung Hùng Nguyên tự hỏi, hắn vung một đao, thân thể vừa động, hắn hóa thành một cơn lốc xoáy thật lớn muốn bắn bay những công kích này ra ngoài.

Vô số kiếm khí, kiếm thế, kiếm ý vù vù không ngừng bị Chung Hùng Nguyên xoay tròn hóa thành gió lốc cuồng bạo bắn bay những công kích ra ngoài.

Chung Hùng Nguyên dừng lại, vô số Vương Nguyên Vinh cũng biến mất.

“Chiêu thức này tiêu hao của ngươi không ít đúng không?”

Chung Hùng Nguyên hơi choáng váng nhìn Vương Nguyên Vinh, vừa rồi xoay tròn quá nhanh, khó tránh khỏi hơi khó chịu.

“Không phải ngươi cũng vậy sao!”

Vương Nguyên Vinh thấy xiêm y trên cánh tay và đùi Chung Hùng Nguyên xuất hiện đốm đỏ như máu, hắn nở nụ cười, hắn biết Chung Hùng Nguyên không ngăn được toàn bộ công kích của hắn.

“Đắc ý cái gì hả, lát nữa vết thương của ngươi nhất định nhiều hơn ta.”

“Vậy thì thử xem, là ngươi nhiều hay là ta nhiều.”

Vương Nguyên Vinh biết hai người ngang hàng đánh giết thì không thể không bị thương, thừa dịp bây giờ có một chút ưu thế, hắn nhất định phải thừa thế mà xông lên.

“Vậy thì đến đây!”

Vừa dứt lời, Chung Hùng Nguyên và Vương Nguyên Vinh va chạm nhau, bây giờ bọn họ không còn xuất chiêu cách không nữa mà là cận chiến.

Trên người Vương Nguyên Vinh xuất hiện vết thương, là do bị lưỡi đao của Chung Hùng Nguyên xẹt qua, cũng may vết thương rất nhỏ, độ sâu nửa phân, dài khoảng bảy tám phân. Vị trí ngay ngực càng lúc càng kịch liệt, vết thương nhỏ trên người Vương Nguyên Vinh và Chung Hùng Nguyên đều tăng lên, đây là chuyện không thể tránh khỏi, ai bảo thực lực của bọn họ không phân cao thấp chứ?

Cả hai đều không có vết thương lớn vì họ biết rằng một khi một vết thương lớn xuất hiện thì họ sẽ bị động, vì vậy họ rất thận trọng, cực kỳ cẩn thận.

Nhưng vết thương nhỏ là không thể nào tránh khỏi.

“Lão già kia, chết đi!”

Ở một chiến trường khác, Từ Căn Duy nhìn đúng thời cơ, một chưởng đánh bay Doãn Bách Mậu ra ngoài khiến cho Doãn Bách Mậu ngã sập một góc đại điện.

Doãn Bách Mậu bị chôn trong đống đổ nát, không thấy động tĩnh gì.

“Bách Mậu, đáng ghét!”

Thang Dịch Hào và Văn Chí Trác còn lại vô cùng lo lắng cho tình trạng của Doãn Bách Mậu, nhưng bọn họ một khắc cũng không dám rời mắt khỏi Từ Căn Duy.

Ba người bọn họ vừa mới giao chiến với Từ Căn Duy, còn có thể miễn cưỡng ứng phó Từ Căn Duy, nhưng theo thời gian trôi qua bọn họ càng ngày càng mệt mỏi.

Bọn họ cho rằng bọn họ còn có thể ngăn cản trong thời gian nửa nén hương, ai ngờ vừa rồi bị Từ Căn Duy bắt được thời cơ, một chưởng đánh một người trong bọn họ bay ra ngoài.

“Có lẽ nếu ba người các ngươi ở thời kỳ tráng niên cũng nhau phối hợp có thể mang đến cho ta một chút phiền toái, nhưng các ngươi cũng không nghĩ mình bao nhiêu tuổi rồi sao?”

“Nửa người đã bước chân vào quan tài rồi, dù các ngươi có dùng thuốc như thế nào, sử dụng bí thuật ra sao để thiêu đốt tuổi thọ cơ năng thân thể thì cũng không thể thay đổi được mùi vị bị ăn mòn thân thể đâu.”

“Muốn dùng thân thể ăn mòn chống lại ta sao, các ngươi ngây thơ hay là thật sự cho rằng ta là mèo bệnh?”

Từ Căn Duy châm chọc nhìn hai người Thang Dịch Hào.

“Vương gia, ta có thể đi giúp bọn họ không?”

Bạch Lão nhìn không nổi nữa, mỗi một câu nói của Từ Căn Duy đều châm chọc người già vô dụng, điều này kích thích đến thần kinh của ông ta, khiến cho ông ta có xúc động muốn ra tay.

“Đi đi!”

Hoàng Đông Kiệt thuận miệng đồng ý, hắn không lo lắng chút nào về vấn đề an nguy của Bạch Lão.

Bạch Lão lớn tuổi nhưng ông ta luyện ra kỳ đan diệu dược rất nhiều, đan dược nào cải thiện cơ năng thân thể, đan dược gia tăng tuổi thọ, đan dược khiến cho người ta trở nên mạnh mẽ cũng có. Uống thuốc trở nên mạnh mẽ thì không cần phải nói, hơn nữa đám người Bạch Lão đi theo bên cạnh hắn, hắn thỉnh thoảng chỉ điểm một chút, bọn người Bạch Lão trở nên mạnh mẽ cũng không phải đơn giản như vậy.

Cho nên chỉ cần Bạch Lão không đối đầu với đối thủ cấp bậc Chung Hùng Nguyên, cường giả Thiên Bảng xếp hạng năm mươi hắn đều có thể ứng phó.

Dù cho không được thì vẫn còn có bạo chủng đan.

Nếu mà bạo chủng đan không được cũng không sao, đan dược mạnh hơn bạo chủng đan cũng có…

Hết chương 119.
Bình Luận (0)
Comment