Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 120 - Chương 120. Thân Phận Mật Thám Bại Lộ!

Chương 120. Thân phận mật thám bại lộ!
Chương 120. Thân phận mật thám bại lộ!

“Lão gia hỏa, ngươi cũng là người của Quy Vân sơn trang à?”

Từ Căn Duy bỗng nhiên cảm giác được có một khí tức tập trung vào mình, quay đầu nhìn qua thì thấy một lão nhân từ xa không nhanh không chậm đi về phía hắn.

Người có thể khiến cho Từ Căn Duy chú ý chỉ có cường giả cấp bậc Thiên Bảng hoặc là cường giả thanh danh đại chấn.

Bạch Lão rất khiêm tốn nên Từ Căn Duy không biết Bạch Lão là người của Đông Võ vương phủ, cho rằng Bạch Lão cũng là người của Quy Vân sơn trang.

“Hậu bối, hình như ngươi rất xem thường người già?”

Bạch Lão lười thể hiện rõ thân phận, dừng bước cách Từ Căn Duy ba mươi thước, mắt nhìn chằm chằm Từ Căn Duy.

“Đừng đổ oan cho người khác, ta chỉ khinh thường lão nhân cậy già lên mặt, không tự lượng sức mình, xen vào việc của người khác.”

Bạch Lão không nêu danh tính, Từ Căn Duy cũng không thèm để ý.

Có lẽ là cảm giác được Bạch Lão không đơn giản, Từ Căn Duy cũng thu liễm không ít.

Từ Căn Duy không phải kẻ ngốc, đã thấy hắn đại phát thần uy mà còn dám đi lên đối đầu với hắn, nếu lão nhân này không phải tự tin với thực lực của bản thân thì chính là có nắm chắc cái gì đó mà không sợ hắn.

“Vậy sao? Sao ta lại cảm thấy ngươi gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ thế? Vừa rồi ngươi cũng không phải dùng thái độ này nói chuyện với ba người bọn họ.”

Bạch Lão châm chọc nói.

“Lão già kia, ta kính ngươi một phần ngươi lại thật sự coi mình là một đại nhân vật sao?”

“Cút đi! Ngươi không phải là người của Quy Vân sơn trang, ta khuyên ngươi đừng có tìm chết vô ích.”

Từ Căn Duy nghe ra ý châm chọc của Bạch Lão, khiến cho ánh mắt hắn lạnh lẽo, lão nhân bây giờ thật sự là càng sống càng không biết sống chết ra sao, người nào cũng dám tới khiêu khích.

“Muốn ta cút, phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không.”

“Không biết sống chết!”

Từ Căn Duy nổi giận, gót chân đạp một cái, mặt đất nháy mắt lõm xuống, Từ Căn Duy lao thẳng về phía Bạch Lão, rõ ràng hắn muốn tự tay lấy đầu Bạch Lão.

“Cẩn thận!”

Thang Dịch Hào và Văn Chí Trác thấy tốc độ bây giờ của Từ Căn Duy nhanh hơn và ổn định hơn lúc giao chiến với bọn họ. Sắc mặt bọn họ biến đổi, Từ Căn Duy không nghiêm túc đấu với ba người bọn họ, còn có giữ lại rất nhiều sức lực, thấy Từ Căn Duy mạnh mẽ như vậy, hắn vội vàng nhắc nhở Bạch Lão.

Bạch Lão thấy Từ Căn Duy xông lên trước mặt muốn đấm thẳng vào mặt hắn, quyền ảnh thực chất hóa còn chưa xuất hiện, quyền phong giống như lưỡi dao sắc bén cũng đã sinh ra. Từ Căn Duy ngưng tụ ánh mắt, lập tức biến móc vuốt thành chưởng ấn đón cú đấm của Bạch Lão. Nháy mắt ầm ầm một tiếng, hai người đều lui về phía sau một bước.

“Có thể tiếp được một chưởng của ta, ngươi không thể là hạng người vô danh, ngươi rốt cuộc là ai?”

Từ Căn Duy thấy Bạch Lão cũng chỉ lui về phía sau một bước thì trong lòng hắn chấn động. Tuy vừa rồi một chưởng đó chỉ dùng bảy phần lực nhưng cũng không phải người nào cũng có thể tiếp nhận, huống chi đối phương cũng khiến cho hắn lui về phía sau một bước, đối phương dùng mấy thành lực đạo thì hắn cũng không cách nào phán đoán được.

Nhất thời Từ Căn Duy coi Bạch Lão là cường giả cùng cấp độ.

“Các ngươi đi trợ giúp những người khác đi, giao hắn cho ta.”

Bạch Lão lười trả lời câu hỏi của Từ Căn Duy, cảm giác chênh lệch giữa hai người không lớn, ông ta để bọn người Thang Dịch Hào đi trợ giúp những người khác.

Thang Dịch Hào và Văn Chí Trác nghe vậy liếc nhau một cái, lại thấy đoàn trưởng lão nhà mình rõ ràng thuộc về thế hạ phong, do dự một hồi, bọn họ ôm quyền hành lễ với Bạch Lão tỏ lòng biết ơn cao nhất.

Bọn họ chạy vào đống đổ nát đào Doãn Bách Mậu ra, vẫn còn sống, chỉ là không có sức chiến đấu.

Hai người Thang Dịch Hào vội vàng gọi hạ nhân đưa Doãn Bách Mậu ra phía sau tĩnh dưỡng chữa thương, hai người bọn họ xông lên phía đoàn trưởng lão hai bên đang giao chiến.

“Lão già kia, từ đầu đến cuối ngươi hầu như không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của ta, ngươi thật là khinh người!”

Từ Căn Duy nắm chặt nắm đấm, lần đầu tiên bị người khinh thường như vậy, thật cho rằng cường giả Thiên Bảng hắn không cần mặt mũi sao?

“Ngươi cũng khinh thường người già!”

Bạch Lão trả lời một câu, hai người không còn nói câu gì nữa.

Một giây sau hai người trực tiếp va chạm với nhau, mỗi chiêu đều là sát chiêu, ai cũng muốn lấy mạng chó của đối phương. Nhất thời bọn họ đánh đến khó phân khó bỏ, rõ ràng trong thời gian ngắn bọn họ không phân thắng bại được.

Có hai vị thái thượng trưởng lão Thang Dịch Hào và Văn Chí Trác gia nhập, đoàn trưởng lão Quy Vân sơn trang trở nên thoải mái hơn nhiều, cũng có dư thừa chiến lực Tông Sư ra tay

“Két!”

“Ngươi, ngươi!”

Cường giả Tông Sư trung kỳ của Bá Đao Hội khó tin nhìn chủy thủ đâm vào trái tim hắn, hắn sơ suất rồi.

Đông Võ vương chết tiệt này căn bản không giống cường giả Tông Sư trung kỳ hắn, tên khốn kiếp này là Tông Sư hậu kỳ.

Tên vô sỉ này giả heo ăn hổ, giả gà ăn rau chọc hắn chơi, cuối cùng chơi chán rồi vô tình vứt bỏ hắn.

Hết chương 120.
Bình Luận (0)
Comment