Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 131 - Chương 131. Đại Công Thần Luôn Bị Người Ta Xem Nhẹ!

Chương 131. Đại công thần luôn bị người ta xem nhẹ!
Chương 131. Đại công thần luôn bị người ta xem nhẹ!

“Tỷ phu, ngươi cũng mệt mỏi rồi, ngươi về phòng khách nghỉ ngơi trước, chuyện của phụ thân ta, ta sẽ nghĩ cách.”

Vương Thiên Đoan cảm giác nếu Hoàng Đông Kiệt tiếp tục ở tại chỗ này sẽ phân tranh cùng các trưởng lão, dứt khoát mời Hoàng Đông Kiệt trở về nghỉ ngơi là được rồi.

“Thật không cho ta thử xem, y thuật của ta chính là siêu lợi hại.”

“Phụ vương đừng nói nữa, đi theo chúng ta đi.”

Hai nhi tử cũng nhìn không nổi nữa, muốn kéo Hoàng Đông Kiệt đi.

“Khụ khụ...Hãy để cho hắn thử!”

Lúc này, Vương Nguyên Vinh bất ngờ tỉnh lại, cũng lên tiếng bảo Hoàng Đông Kiệt thử xem.

“Phụ thân!”

“Lão trang chủ!”

“Gia gia!”

Vương Nguyên Vinh vừa tỉnh lại, tất cả mọi người trong phòng đều tiến lên kiểm tra tình trạng của hắn.

“Được rồi, cũng đừng khổ sở, ta hiểu rõ tình trạng bản thân mình hơn ai hết, nghĩ tới một kiếp này chỉ sợ là cơ hội mờ mịt.”

“Có điều Bá Đao Hội bị tiêu diệt, ta cũng không có tâm sự gì không buông xuống được.”

“Hãy để cho hắn thử đi, không thử ta sẽ chết, thử rồi, kết quả tồi tệ nhất cũng là chết thôi, trái phải đều trốn không thoát cái chết, cũng không có gì khác nhau, nhưng vạn nhất hắn thật sự có thể cứu ta thì sao.”

Vương Nguyên Vinh quyết định để Hoàng Đông Kiệt thử xem!

“Phụ thân nhưng…”

“Không có nhưng nhị gì hết, làm người ai cũng phải chết, chạy cũng trốn không thoát, hắn lại có lòng tin như vậy, sao không để hắn thử xem.”

“Được rồi, đừng nói nữa, việc này cứ quyết định như vậy đi, để hắn đến!”

Vương Nguyên Vinh thấy nhi tử còn đang do dự thì một mực quyết định việc này.

Vương Thiên Đoan cùng mấy trưởng lão thấy thái độ của Vương Nguyên Vinh kiên định như vậy, không có cách gì chỉ có thể chấp nhận quyết định của Vương Nguyên Vinh.

“Ta chữa bệnh không cho phép bất luận kẻ nào ở bên cạnh.”

“Không được, ta không tin trình độ của ngươi, ai đi ra ngoài cũng được, ta phải ở lại.”

Hoàng Đông Kiệt vừa nói xong, Lỗ Thụ từ chối, hắn sợ Hoàng Đông Kiệt làm loạn, tiễn Vương Nguyên Vinh đi trước.

“Không thể, ai cũng không thể ở lại, sẽ ảnh hưởng đến sự phân tâm của ta.”

Hoàng Đông Kiệt lắc đầu từ chối.

“Khụ khụ Lỗ y sư, ngươi nghe hắn đi, hắn sẽ không hại ta, bằng không Quy Vân sơn trang chúng ta đã sớm bị tiêu diệt rồi.”

Vương Nguyên Vinh vô cùng gian nan giơ tay lên kéo góc áo Lỗ Thụ.

“Lão trang chủ, ngươi, được rồi!”

Lỗ Thụ nhìn ra Vương Nguyên Vinh rõ ràng coi nhẹ sinh tử, giọng điệu của hắn dường như là yêu cầu cuối cùng đối với hắn trước khi lâm chung.

Hắn khẽ cắn răng đồng ý.

“Nếu ngươi dám làm bậy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Lỗ Thụ vỗ vỗ cánh tay lão trang chủ, quay đầu để lại cho Hoàng Đông Kiệt một câu cảnh cáo, hắn đi ra khỏi phòng.

Các trưởng lão khác thấy thế thì không có cách nào, cũng phát ra mắt cảnh cáo với Hoàng Đông Kiệt, ý bảo hắn không nên làm bậy, sau đó cùng nhau đi ra ngoài.

“Tỷ phu, nhờ ngươi!”

Vương Thiên Đoan cũng không có cách nào, chỉ có thể bị động tin tưởng Hoàng Đông Kiệt một lần.

“Cô trượng, ngươi nhất định phải chữa tốt cho gia gia!”

Vương Quả Nhi kéo tay Hoàng Đông Kiệt, trong mắt tràn ngập ý khẩn cầu.

“Yên tâm, cô trượng nhất định sẽ trả lại cho ngươi một gia gia khỏe mạnh.”

Hoàng Đông Kiệt mỉm cười xoa xoa đầu nhỏ của Vương Quả Nhi nói.

“Cô trượng, ta tin ngươi!”

Nói xong, nàng đi theo ca ca nàng đi ra ngoài.

“Phụ vương, ngươi nắm chắc bao nhiêu?”

Chờ những người khác đều đi ra ngoài, hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn mới lên tiếng hỏi vấn đề này, rõ ràng bọn họ cũng không tin tưởng phụ vương của bọn họ có thể làm được.

“Bảy tám phần đi!”

Hoàng Đông Kiệt là một người khiêm tốn, một trăm phần trăm nắm chắc nói thành bảy tám phần nắm chắc.

“Bảy tám phần? Phụ thân, thật sao?”

Hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn hơi không tin, Lỗ y sư một chút biện pháp cũng không có mà phụ vương này lại có bảy tám phần nắm chắc, cái này cũng hơi quá…

“Không cần phải lừa gạt các ngươi, đi ra ngoài chờ, giải độc không phức tạp như các ngươi nghĩ.”

“Phụ vương, chúng ta có thể ở lại được không?”

“Không thể!”

Ngay sau đó, Hoàng Đông Kiệt vô tình đuổi hai nhi tử ra ngoài và đóng cửa lại.

“Chờ điều trị...”

Hoàng Đông Kiệt còn muốn nói với Vương Nguyên Vinh một chút những điều cần lưu ý trong quá trình trị liệu, kết quả hắn mới vừa mở miệng, Vương Nguyên Vinh ngất đi.

“Cũng tốt, không cần tốn sức gây mê vật lý!”

Nói xong, Hoàng Đông Kiệt bất động thanh sắc ấn cái búa lớn trở lại tay áo.

Hoàng Đông Kiệt cách không nhẹ nhàng nhấc tay lên một chút, Vương Nguyên Vinh chậm rãi bay lên...

Hoàng Đông Kiệt lấy dao phẫu thuật từ trong tay áo rạch một đường trên cánh tay Vương Nguyên Vinh, ngay sau đó một chân nguyên sâu như vực thẳm lập tức rót vào trong cơ thể Vương Nguyên Vinh.

Vết rạch trên cánh tay Vương Nguyên Vinh chảy máu, là màu đen, kịch độc bị Hoàng Đông Kiệt bức ra từng chút từng chút như vậy.

Hồi lâu, Hoàng Đông Kiệt thu hồi chân nguyên, kịch độc trên người Vương Nguyên Vinh toàn bộ bị bức ra, vì không muốn cho người khác nhìn ra cái gì, Hoàng Đông Kiệt lấy mấy viên thuốc bổ ra nhét vào miệng Vương Nguyên Vinh, lại lấy châm cứu ra, tùy tiện đâm lên người Vương Nguyên Vinh, chỉ cần đâm không chết, để ý một chút là được.

Thấy trên người Vương Nguyên Vinh còn có không ít vết thương, cũng thuận tiện giúp hắn xử lý.

Nửa canh giờ trôi qua, thấy Vương Nguyên Vinh khôi phục khí sắc, Hoàng Đông Kiệt cảm thấy được rồi bèn mở cửa đi ra ngoài.

Vừa đi ra ngoài, Hoàng Đông Kiệt đã bị mọi người ngoài cửa vây quanh.

“Sao lại đi ra nhanh như vậy, có phải không có cách nào hay không!”

“Lão trang chủ thế nào rồi, ngươi nói đi, chúng ta đã có chuẩn bị tâm lý rồi.”

Chúng trưởng lão không một ai tin Hoàng Đông Kiệt, thậm chí bọn họ đều chuẩn bị tốt tâm lý cho điều tồi tệ nhất.

“Các ngươi nói gì đó, cô trượng chắc chắn chữa khỏi cho gia gia. Có phải không cô trượng?”

Vương Quả Nhi giận dữ trừng mắt nhìn chúng trưởng lão một cái, ngay sau đó nàng dùng mắt vô cùng chờ mong lại thấp thỏm bất an nhìn Hoàng Đông Kiệt.

“Đương nhiên, ta đã bức độc trên người gia gia ngươi ra ngoài, gia gia ngươi đã không có gì đáng ngại, đợi một lát hắn sẽ tỉnh lại.”

Hoàng Đông Kiệt xoa đầu Vương Quả Nhi nói.

“Cái gì...”

“Thật chữa khỏi?”

“Tỷ phu, ngươi thật sự không lừa chúng ta chứ?”

Người ngoài phòng vừa nghe, bỗng nhiên đều mở to mắt nhìn Hoàng Đông Kiệt, y giả nghiệp dư này thật sự chữa khỏi cho lão trang chủ.

Hết chương 131.
Bình Luận (0)
Comment