Tỷ phu có phải thật sự có phục sinh đan hay không, mới có thể ung dung bình thản như thế!
Lúc này, hắn quản không được nhiều như vậy, mạng người quan trọng, hắn tiến lên khom người hỏi.
“Tỷ phu, có phải ngươi có được một viên phục sinh đan không?”
Vương Thiên Đoan hỏi, mọi người trong phòng cũng nhớ tới tin đồn liên quan đến Đông Võ vương phủ, bỗng nhiên cả đám đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn Hoàng Đông Kiệt.
“Trước đây thì có, bây giờ không còn!”
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh trả lời.
“Tỷ, tỷ phu, thật sự không còn nữa sao?”
Vương Thiên Đoan nội tâm tê dại, hy vọng không còn.
Nhưng hắn vẫn không cam lòng hỏi thêm một câu, hắn hy vọng Hoàng Đông Kiệt vì tiếc phục sinh đan mà lừa gạt hắn.
“Cữu cữu, thật không còn, viên phục sinh đan đó ta đã đưa cho Vân Nhi dùng rồi.”
Hoàng Thiên Khải không muốn cữu cữu hiểu lầm phụ vương có phục sinh đan không lấy ra, lên tiếng nói. Vương Thiên Đoan vừa nghe xong rốt cuộc cũng thu hồi ánh mắt, cháu trai sẽ không lừa gạt hắn, điểm này hắn có thể khẳng định.
Nhưng cũng vì khẳng định như thế, cả người hắn hoàn toàn tuyệt vọng, hắn thật sự không có cách nào cứu phụ thân.
“Phục sinh đan không còn, có điều ta có cách cứu hắn!”
Lúc này, Hoàng Đông Kiệt nói.
“Tỷ phu, ngươi nói có thật không, ngươi có cách cứu phụ thân ta sao?”
Vương Thiên Đoan nghe vậy, cả người kích động bắt lấy tay Hoàng Đông Kiệt nói.
Hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn đều kinh ngạc nhìn lão tử của bọn họ, lão tử của bọn họ thật sự có cách cứu ngoại công sao, sẽ là cách gì đây?
“Ngươi có cách, có phải ngươi có thể mời Thất Lão Tổ của các ngươi ra tay hay không?”
Lỗ Thụ nghĩ đến Hoàng Đông Kiệt đến đến từ hoàng thất, kích động nhìn Hoàng Đông Kiệt.
“Không thể, ta không mời được!”
Hoàng Đông Kiệt lắc đầu nói.
Trong trí nhớ của hắn, vị lão tổ hoàng thất đó hắn cũng đã gặp qua một hai lần, lần nài cũng vội, hai người ngay cả nói chuyện cũng chưa từng có.
“Không mời được? Vậy cách của ngươi là gì?”
Mọi người trong phòng cảm thấy kỳ lạ, ngoại trừ cách này ra, Đông Võ vương còn có cách nào khác sao.
“Gần đây ta có học chút y thuật, trình độ bây giờ của ta hẳn là còn có thể, ta hẳn là có thể cứu hắn.”
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nói.
“Gần đây học y thuật, còn có thể...”
Mọi người ở hiện trường sửng sốt, Đông Võ vương đây là đang muốn quấy rối sao?
“Tỷ phu, ngươi đừng giỡn nữa được không, bây giờ chúng ta không có thời gian đùa giỡn với tỷ phu ngươi.”
Vương Thiên Đoan cảm giác mình sắp sụp đổ, hy vọng vừa mới nhen nhóm lại không còn.
“Hở, sao các ngươi lại không tin ta, ta thật sự có thể cứu hắn.”
Hoàng Đông Kiệt cũng không nói gì, có phải hắn quá mức khiêm tốn hay không, khiến cho cả phòng không có ai tin tưởng hắn.
“Phụ vương, ngươi đừng quấy rối nữa, ngươi chỉ tuỳ tiện đọc có mấy quyển y thư trong vương phủ, hơn nữa còn là loại y thư rất phổ biến.”
“Ngươi cảm thấy mình trở thành y giả rồi, cái này ai dám cho ngươi khám bệnh.”
Hoàng Thiên Trấn biết phụ vương buông bỏ binh quyền sau đó mới tiếp xúc với y thư, đến bây giờ tính ra cũng chỉ có mấy tháng.
Trong thời gian ngắn như vậy, phụ vương có thể học được điều gì từ y thư chứ, có thể so sánh với một người hành y hơn nửa đời người như Lỗ y sư sao?
Vì không để phụ vương mất mặt, vẫn nên kéo phụ vương trở về, không cho phụ vương quấy rối lung tung.
Mọi người trong phòng vừa nghe Đông Võ vương tùy tiện xem mấy quyển y thư thì đã xem mình là y giả, bỗng nhiên cảm thấy có chút không vui đối với Hoàng Đông Kiệt.
Không có bản lĩnh thì quấy rối cái gì!
Thời khắc này đi ra khoe khoang không phải chọc cho người chán ghét sao…
“Ta thật sự không có quấy rối, các ngươi bây giờ cũng không có cách nào khác, không bằng để ta thử xem.”
“Dù sao kết quả cũng đã như vậy, kém mấy cũng không thể kém hơn, vạn nhất xảy ra kỳ tích thì sao.”
Hoàng Đông Kiệt biết nguyên nhân đám người này không tin hắn, hắn cũng có thể hiểu được nhưng hắn không giải thích nhiều.
“Kỳ tích? Kỳ tích có thể đạt được chỉ bằng cách đọc một vài quyển y thư sao?”
“Đông Võ vương, tinh lực của con người có hạn, ở phương diện luyện võ ngươi quả thật rất mạnh, nhưng y thuật cũng không phải sở trường của ngươi, loạn học y sẽ hại chết người.”
Lỗ Thụ lên tiếng, hắn hiểu rõ quan hệ giữa Đông Võ vương và Quy Vân sơn trang nhưng hắn không cho phép Đông Võ vương làm loạn.
“Ngươi nói không đúng, tinh lực của con người có hạn, những lời này nói với người khác còn được chứ nói với ta là không đúng, làm sao ngươi biết thời gian ta nghiên cứu y thuật ngắn hơn ngươi?”
“Học y loạn sẽ hại chết người, đây không sai, nhưng sao ta cảm thấy y thuật của ngươi không bằng ta.”
Hoàng Đông Kiệt rất bình tĩnh trả lời.
Lỗ Thụ đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó hắn lắc đầu, cũng không phản bác Hoàng Đông Kiệt, có thể hắn cảm thấy không cần phải tranh luận với người vô lý gây sự và tự cao tự đại.
Bởi vì như vậy sẽ rất là ngu ngốc!
“Đông Võ vương, ngươi quá đáng rồi, ngươi có thể so với Lỗ y sư sao, còn nói y thuật của Lỗ y sĩ không bằng ngươi, ngươi…”
“Đông Võ vương, xin đừng quấy rối nữa, bây giờ chúng ta không có tâm tư chơi đùa với ngươi.”
Nhất thời lời nói của Hoàng Đông Kiệt chọc giận mấy vị trưởng lão trong phòng, khiến cho mấy vị trưởng lão lên tiếng công kích Hoàng Đông Kiệt.