Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 1332 - Chương 1323

Chương 1323 Chương 1323: Trận chiến kết thúc

Một canh giờ trôi qua Ngoại giới Tất- Đột nhiên hư không trở nên giống như mặt kính vỡ nát, vết nứt đan chéo chằn chịt, khiến cho Ma Vương quân cùng quân đoàn Thần Tộc sửng sốt một chút. Bùm Trong nháy mắt, bầu trời tan tành, mặt kính đột nhiên nổ tung kịch liệt bay ra ngoài, thế giới của Hoàng Đông Kiệt bị đánh nổ. Không bao lâu sau, thân ảnh của Hoàng Đông Kiệt cùng Chúa Tể xuất hiện ở trước mắt của Ma Vương quân cùng quân đoàn Thần Tộc. Khoảnh khắc nhìn thấy hai người này, là Hoàng Đông Kiệt, hắn đồng thời vết thương chồng chất, trong tay lại mang theo đầu của Thượng Cổ Phong Thần. Một màn này khiến cho Ma Vương quân hưng phấn cuồng hô, quân đoàn Thần Tộc từng người một lại khó có thể tin nổi, bọn hắn ngoại trừ nhìn thấy Thái Dương Chủ Thần Thời Minh Hổ há mồm thở dốc ở sau lưng Chúa Tể ra, thân ảnh của chủ thần khác bọn hắn hoàn toàn không nhìn thấy.

Giờ khắc này bọn hắn cũng ý thức được cái gì đó, tất cả đều dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Hoàng Đông Kiệt.

Là hắn, là hắn dùng sức một mình giết chết chủ thần khác.

"Ngươi đánh vỡ không gian của ta, ta giết một người của ngươi không quá đáng phải không?" Hoàng Đông Kiệt nói xong liền ném đầu của Thượng Cổ Phong Thần cho Chúa Tể.

Chúa Tể đem đầu lâu bay tới dừng lại ở giữa không trung, nhìn Thượng Cổ Phong Thần chết không nhắm mắt, Chúa Tể đối với hành vi của Hoàng Đông Kiệt tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Ở ngay trước mặt hắn giết chết người của hắn, còn ném đầu lâu cho hắn, đây không chỉ vẻn vẹn là đang gây hấn với hắn, mà còn đang sỉ nhục hắn.

Hắn có khi nào chịu qua cục tức này, nhất thời đồng tử của hắn phát lạnh, khí tức giống như thiên uy cực hạn trong nháy mắt từ trên người hắn bộc phát ra. Hoàng Đông Kiệt phất tay một cái về hướng Luân Nạp bọn họ, ý bảo bọn họ mang theo Ma Vương quân lui về Nhân Gian Giới. Luân Nạp bọn họ không do dự, quả quyết lui xuống.

"Đến đi, ngươi đánh vỡ thế giới của ta, ta cũng không ngại đánh vỡ Thần Tộc chỉ địa của các ngươi."

Ma khí ngập trời của Hoàng Đông Kiệt đồng thời phun mạnh ra ngoài, xông thẳng lên trời, ma khí dao động, thế giới này hơi run lên.

Hoàng Đông Kiệt cùng Chúa Tể ánh mắt va chạm, một giây tiếp theo, thân ảnh của bọn họ lại lần nữa va chạm.

Hai quái vật đang giao phong, giống như tai nạn tập kích Thần Tộc chi địa, khiến cho người của Thần Tộc không chị chịu †ai nạn thanh tẩy.

Tất

Thần Tộc chi địa rung ra vết nứt không thể xóa nhòa. Theo thời gian đưa đẩy, Thần Tộc chỉ địa dần dần trở nên tan tành. Giết chóc tiếp tục

Hai giờ trôi qua, trận chiến tranh này rốt cuộc đã hạ màn.

Lồng ngực của Hoàng Đông Kiệt có một vết thương rất dài không thể xóa nhòa, phía sau có thương tích lỗ ngón tay sâu đậm, gần lỗ ngón tay có vết nứt lan tràn, tất cả cái này đều là Chúa Tể mang tới. Chúa Tể thì nằm trên mặt đất, nửa người dưới của hắn đã không còn nữa, đầu của hắn cùng nửa người trên bị cắm mấy đạo thương trượng pháp tắc, hắn còn chưa ngỏm củ tỏi, nhưng mà cũng là chờ chết. "Ngươi nhìn xem Thần Tộc chỉ địa tốt biết bao, kết quả trải qua một trận đánh của chúng ta, trở nên tan tành như thế." Hoàng Đông Kiệt cũng ngồi xuống, nhìn Thần Tộc chỉ địa tan tành, hơi xúc động nói.

Chỉ là lời của hắn, không ai đáp lại, ngay cả Chúa Tể nhắm mắt chờ chết cũng chẳng thèm để ý đến hắn.

"Ngươi không nói một lời, khiến cho ta một chút cảm giác thành tựu cũng không có."

"Bỏ đi, lên đường bình an!"

Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy Chúa Tể không thức thời như vậy, chỉ đành đem hắn mãn diệt.

Chúa Tể vừa chết, Nhân loại của thế giới nhân gian ai nấy đều hoảng sợ nhìn bầu trời. Bầu trời hiện đầy vết nứt như thể trời sắp sập xuống.

Tất cả mọi người hoảng sợ rồi, rõ ràng bọn họ đã ý thức được Thần Tộc có thể đã thua, thiên địa mới xuất hiện cảnh tượng kỳ dị như vậy. Vừa nghĩ tới Thần Tộc cũng bị thua, trong lòng mọi người ngay cả ánh sáng hy vọng còn sót lại cũng không còn, từng người một trở nên sững người chết lặng. Trên trời cao

"Đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện, chẳng lẽ Thần Sáng Thế thực sự không ở đây!?"

Hoàng Đông Kiệt đợi một hồi, phát hiện bốn phía vẫn yên tĩnh không có bất kỳ tình huống gì, hắn không khỏi thấp giọng nói.

"Không, hắn chắc còn ở đây!"

Hoàng Đông Kiệt sinh nghi một lát, nhưng trực giác của hắn nói cho hắn biết, Thân Sáng Thế vẫn còn ở thế giới này, đạt được cấp bậc này của hắn, có đôi khi trực giác thường thường đều là hiện thực, hoặc là chân tướng.

Mặc dù không biết Thần Sáng Thế vì sao lại chưa xuất hiện can thiệp hắn, nhưng hắn không ra ngoài, đối với Hoàng Đông Kiệt mà nói, cũng là bớt một chuyện phiền toái.

Luân Nạp thông qua cổng trời cảm giác dao động chiến đấu của Thần Tộc chỉ địa rốt cuộc đã dừng lại, hắn liền từ cổng trời ló ra tìm kiếm thân ảnh của đoàn trưởng. Khi thấy đoàn trưởng ngồi ở đó, hắn lập tức lướt qua cổng trời chạy về hướng đoàn trưởng.

"Đoàn trưởng, ngươi không sao chứ, có cần lập tức tìm Seele tiểu thư triển khai trị liệu hay không."

Luân Nạp nhìn thấy đoàn trưởng đánh thắng, vốn là một chuyện rất vui vẻ, kết quả vừa tới gần một chút, nhìn thấy thương thế không thể xóa nhòa trên người đoàn trưởng, đồng tử của hắn co rụt lại, trở nên căng thẳng. "Đừng căng thẳng, giả vờ ra vẻ mà thôi." Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Luân Nạp, buồn cười ý bảo bản thân không sao cả.

"Đoàn trưởng, thực sự không sao chứ?" Luân Nạp tuy rằng tin tưởng đoàn trưởng sẽ không đem loại chuyện như vậy ra lừa hắn, nhưng nhìn thấy thương thế trên người đoàn trưởng nghiêm trọng như vậy, hắn vẫn có chút bán tín bán nghi. "Thật"

"Ma Tộc và Thân Tộc khai chiến, đại phản phái như ta hầu như lấy sức một mình thanh trừ tất cả chiến lực cao cấp của Thần Tộc."

"Đánh thắng, nếu như đại phản phái như †a lại không chút tổn hao nào, cái này đối với con người mà nói, chính là tuyệt vọng, ngươi cảm thấy thế lực nhân loại còn ai có dũng khí phản kháng ta chứ." "Chỉ có bản thân ta bị trọng thương, bọn họ mới có thể nhìn thấy được một tia hy vọng, ta là đang cho bọn họ cơ hội phản kháng ta."
Bình Luận (0)
Comment