Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 1375 - Chương 1363

Chương 1363 Chương 1363: Bóc lột! "Chờ một chút, ngươi có thể nói cho lão hủ biết ngươi làm như thế nào được không? Mặc dù tu vi võ đạo của lão hủ không cao lắm, nhưng lão hủ vẫn rất tự tin vào kỹ thuật lắc xúc xắc của mình!" "Cho dù có gặp cường giả võ đạo tu luyện công pháp đặc thù, thính giác nhạy bén và cảm giác siêu nhạy bén, lão hủ đều có thủ pháp tự lừa gạt bọn họ!” "Ngươi cách xa bàn bạc như vậy, thân thể và tay đều chưa chạm vào bàn đánh bạc, làm sao biết được số trong cốc xúc xắc?" Lão Mù tò mò hỏi. "Có thể do ta may mắn và cược đúng toàn bội" Hoàng Đông Kiệt thản nhiên đáp. Lão Mù không nói lời nào, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn thì mọi người đều có thể nhận ra, Hoàng Đông Kiệt cảm thấy hắn đã già hồ đồ, dễ bắt nạt chăng.

"Được rồi, vì hai trăm lượng được tặng miễn phí và vì chủ tử các ngươi xinh đẹp như vậy nên ta sẽ trả lời ngươi!"

"Lý do lần nào ta cũng đoán đúng là vì khoảng cách trình độ giữa chúng ta quá lớn, giống như một đứa trẻ ba tuổi đang luyện kiếm, cầu xin lời khen ngợi từ một cao thủ võ thuật đi ngang qua vậy!"

"Cao thủ võ lâm nhìn thấy cũng thấy vừa buồn cười vừa bất lực!"

"Cho nên ngươi hiểu rồi chứ?"

Hoàng Đông Kiệt trả lời.

"Ngươi có thực sự là Thiết Cẩu cờ bạc tệ hại mà bọn họ quen biết không?"

Lão Mù nghe thấy Hoàng Đông Kiệt nói hai người chênh lệch trình độ quá lớn, không biết đang nói về kỹ năng cờ bạc hay võ đạo, chỉ cho rằng đó là kỹ năng cờ bạc, kỹ năng cờ bạc của hắn không bằng Hoàng Đông Kiệt, hắn nhận ra điều đó. Nhưng mọi người ở đây đều biết Thiết Cẩu là một tay cờ bạc thối nát, hắn bị thân xui xẻo ám, sau mười lăm năm đánh bạc, mỗi lần đặt cược hắn hầu như luôn bị thua.

Người trước mặt nói hắn đánh bại lão dựa vào năng lực của hắn, vậy hắn vấn là Thiết Cẩu cờ bạc thối nát đó sao?

Nếu là Thiết Cẩu, một người sẽ không thể che dấu suốt mười lăm năm, hắn có ý đồ gì?

"Ta quả thực là tay cờ bạc thối nát Thiết Cẩu mà bọn họ quen biết, nhưng ta không còn là con người như xưa nữa. Ngươi coi như ta hoàn toàn tỉnh ngộ đi!" Hoàng Đông Kiệt thản nhiên đáp.

"Một con nghiện cờ bạc có thể quay đầu lại đã không dễ, chứ đừng nói đến một con nghiện cờ bạc đã nghiện mười lăm năm!"

"Công tử, Tam Nương thật tò mò. Công tử ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ngươi đột nhiên hoàn toàn tỉnh ngộ, có khí chất mà người thường khó có thể diễn tả được không?"

Y Tam Nương tỏ vẻ tò mò, chắc chắn có một câu chuyện về nam nhân này, nàng không tin rằng một nam nhân nói lột xác liền lột xác, lại lột xác hoàn toàn như vậy. "Tò mò cũng vô ích thôi, đây là truyện kể trước khi đi ngủ, muốn biết thì phải trèo lên... I"

Sắc mặt Y Tam Nương nhất thời tối sâm, tên này lại trêu chọc nàng, dù không nói thêm gì nhưng nàng cũng biết hắn có ý trèo lên giường.

Liên tiếp trêu chọc nàng, thực sự nghĩ rằng nàng có tính khí tốt sao.

Ngay khi nàng chuẩn bị không cho Hoàng Đông Kiệt ánh mắt hoà nhã, những lời tiếp theo của Hoàng Đông Kiệt khiến nàng sắp tức giận lập tức biến mất.

"Ít hút đi. Tuy những thảo dược đó có thể chữa lành vết thương nhanh chóng nhưng nếu hút quá nhiều sẽ bị nghiện!" "Ngâm thêm bồn thuốc để làm dịu làn da. Đây là cách tắm thuốc thông dụng mà các đại phu thường kê đơn cho các cô nương thích làm đẹp. Nếu ngâm nhiều, các thành phần trong bồn thuốc sẽ có tác dụng tốt hơn thuốc ngươi hiện đang dùng rất nhiều!"

Hoàng Đông Kiệt nói xong liền rời đi đầu cũng không quay lại. Y Tam Nương sững sờ tại chỗ, không những ngửi được dược liệu trong tẩu thuốc của ta, còn dễ dàng nhìn thấu thể trạng của ta, làm sao hắn có thể là một người bình thường chứ?

Hắn tám chín phần mười là nam nhân mạnh hơn nàng, lại nắm giữ nhiều loại kỹ năng.

Lúc này Y Tam Nương thấy thật may măn vì đã khách khí với Hoàng Đông Kiệt, nếu không hôm nay đã tạo nên một cường địch rồi.

"Kinh thành quả thực là nơi ngọa hổ tàng long!"

"Chỉ là hắn rất kỳ lạ!"

Y Tam Nương chỉ có thể đánh giá Hoàng Đông Kiệt như vậy.

"Đại ca, hắn ra ngoài rồi!"

Đại Ngưu nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt đi ra, liền nhanh chóng chỉ hướng Hoàng Đông Kiệt ra hiệu cho đại ca mình.

"Con bà nó, rốt cục cũng đi ra, lên bao vây hắn, đừng để hắn trốn thoát!"

Hắc Háo Tử đang định dẫn hai tên người hầu trẻ vây quanh thì đột nhiên dừng lại vì có người đến trước bọn hắn một bước tìm tới Hoàng Đông Kiệt.

"Đại ca, hắn là lý trưởng phố Thường Phong. Làm sao bọn họ tìm tới?"

Đại Ngưu hoang mang nhìn Trịnh Lương Tài dẫn người đi tìm Hoàng Đông Kiệt. "Đáng chết, chắc là có người của Trịnh Lương Tài nhìn thấy tên khốn đó thắng tiền trong đổ phường, mới dẫn Trịnh Lương Tài tới!"

"Bây giờ Trịnh Lương Tài chặn tên chó đó, tám chín phần mười là vì bạc trên người tên chó đó mà tới!" Hắc Háo Tử bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đại ca, vậy phải làm sao đây? Nếu tiền của tên chó đó bị Trịnh Lương Tài cướp đi, chưa kể số tiền mà của tên chó đó thăng được chúng ta cũng không lấy được, ngay cả năm mươi lượng vốn có của chúng ta cũng bị mất!"

Đại Ngưu Nhị Ngưu không khỏi lo lắng. "Chúng ta có thể làm gì đây? Hắn là lý trưởng kiêm đầu mục bộ khoái, hắn không chỉ là người quản lý con phố này mà còn là con rể của võ quán Mãnh HổI" "Hắn ăn cả hắc bạch, nên cao tầng của Dạ Mạc Bang chúng ta phải cho hắn chút mặt mũi!"

"Ta là thủ lĩnh hắc bang, các ngươi nghĩ †a có thể chọc vào hắn saol"

Lúc này Hắc Háo Tử nắm chặt nắm đấm, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, nếu tiến tới lượn qua trước mặt Trịnh Lương Tài, có thể sẽ bị Trịnh Lương Tài bắt nhốt vào phòng giam.'Quên đi, coi như chúng ta bị mất đi năm mươi lượng bạc, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể buông tha tên chó này!"

"Chờ hắn bị Trịnh Lương Tài cướp sạch, chờ khi hắn ở một mình, chúng ta sẽ dân mềm xương cốt toàn thân hắn!"

Hắc Háo Tử hung hăng nói.
Bình Luận (0)
Comment