Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 1376 - Chương 1364

Chương 1364 Chương 1364: Trút giận Hoàng Đông Kiệt bên này đang bị Trịnh Lương Tài đánh giá.

"Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ thua thảm, không ngờ ngươi thật sự thắng, thắng nhiều như vậy!" "Điều đáng kinh ngạc nhất là cả người ngươi đã thay đổi. Ta thực sự muốn biết ngươi đã trải qua những gì trong hai mươi ngày qua, sao ngươi lại thay đổi nhiều như vậy!"

Trịnh Lương Tài cũng rất ngạc nhiên trước khí chất của Hoàng Đông Kiệt, đây chắc chắn không phải khí chất mà một tay cờ bạc tệ hại có được, cũng không phải khí chất mà người bình thường có thể có.

Trịnh Lương Tài khá tò mò tại sao một người lại có thể thay đổi nhiều trong thời gian ngắn như vậy. "Nếu ngươi muốn biết ta đã trải qua những gì, ta có thể nói với ngươi, nhưng đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện!"

Hoàng Đông Kiệt mỉm cười, thấy Trịnh Lương Tài tới giúp mình.

Tại phố Thường Phong, còn ở cửa đổ phường Tứ Hải, có hai người đã âm thầm giúp đỡ hắn.

Dù lúc đó chỉ cảm nhận đến tâm mắt, không nhìn rõ người đó nhưng một trong số đó rất có thể là Trịnh Lương Tài.

Nếu không thì đêm nay Trịnh Lương Tài đã không có mặt ở đây.

Vừa lúc hắn cũng muốn biết một chuyện từ Trịnh Lương Tài.

"Đi theo tai"

Trịnh Lương Tài thấy Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh, không hề sợ hãi mình, điều này càng khiến hắn tò mò những gì Hoàng Đông Kiệt đã trải qua.

Thế là hắn mời Hoàng Đông Kiệt đi theo, từ từ trở về uống trà và nghe Hoàng Đông Kiệt kể lại trải nghiệm của bản thân.

"Đại ca, hắn mang tên chó ấy đi rồi, làm sao bây giời"

"Đồ ngốc, bị mang đi là không bình thường. Hắn là lý trưởng kiêm đầu mục bộ khoái. Hắn không thể trắng trợn giựt tiền tài ở trên đường được. Chắc chắn hắn sẽ bắt người về và lấy đủ loại lý do bóc lột!"

"Đuổi theo hắn. Một khi hắn đã bị bóc lột rồi thả ra cũng là lúc chúng ta trút giận!" Trịnh Lương Tài đưa Hoàng Đông Kiệt về địa bàn của hắn, một mình ngồi trên ghế chính, rót trà, đợi Hoàng Đông Kiệt kể chuyện.

"Có nhiều người quá, ta không muốn có quá nhiều người nghe chuyện của mình!" Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy nhiều người hầu có mặt thì lãnh đạm nói.

Trịnh Lương Tài nghe vậy cau mày, nhưng cuối cùng cũng đuổi toàn bộ người của mình ra ngoài.

"Ngươi yêu cầu ta gọi mọi người ra ngoài và ta đã thỏa mãn ngươi. Bây giờ ngươi sẽ kể lại chuyện xưa hay ngươi sẽ động thủ với ta?"

"Nếu mục tiêu của ngươi là ta, trước khi ngươi động thủ, ngươi có thể cho ta biết con nghiện cờ bạc tệ hại thực sự đó ở đâu không?"

Trịnh Lương Tài vốn đã nghi ngờ Hoàng Đông Kiệt, bây giờ Hoàng Đông Kiệt lại yêu cầu hắn cho người ra ngoài, điều này khiến hắn cảm thấy căng thẳng, ai sẽ đưa ra yêu cầu như vậy? Người trước mặt rất có thể là vì hắn mà đến. Chỉ là bản thân rất hiếm khi giúp đỡ con bạc tệ hại kia, làm sao người khác biết mượn thân phận con bạc kia có thể tiếp cận hắn? Là người bên cạnh hắn sao, chẳng lẽ có phản đồ liên hợp với người ngoài.

Mặc dù Trịnh Lương Tài suy nghĩ miên man nhưng cũng không hề lo lắng cho hoàn cảnh của mình, đây là địa bàn của hắn, hắn quý trọng mạng sống nên trong đại sảnh có rất nhiều cơ quan bẩy rập. Trên đầu có cung tên sẵn sàng bắn, cột trụ, lưới trói người và lồng sắt giấu trong bóng tối, chỉ cân Hoàng Đông Kiệt dám hành động liều lĩnh, hắn sẽ lập tức kích hoạt những cái bẫy này.

Ngay cả dưới sàn ghế của hắn còn có một đường hầm thoát hiểm, vì vậy nếu có sự cố xảy ra, hắn có thể trốn thoát ngay lập tức. kinh thành yêu quái và ác nhân nhiều lắm, những sự chuẩn bị này chỉ là đề phòng, hắn chủ động phái người của mình ra ngoài, bất quá chỉ muốn từ người trước mặt biết xem kẻ đánh bạc tồi đó còn sống hay đã chết và nơi ở của hắn. "Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa. Ta không phải vì mạng nhỏ của ngươi mà tới, ta chỉ muốn biết là ai kêu ngươi chú ý ta và giúp đỡ ta ?"

Hoàng Đông Kiệt để ý tới động tác nhỏ của Trịnh Lương Tài, cũng thấy kết cấu căn phòng này không đúng, lại có thêm nhiều cạm bẫy ẩn giấu.

Nhưng đối với hắn mà nói, loại bây rập này trẻ con này căn bản không nguy hiểm, hắn hoàn toàn có thể bỏ qua. "Ngươi không tới vì ta saol?"

"Ngươi thực sự là tay cờ bạc tệ hại đó saol?" Trịnh Lương Tài nghe vậy cũng thấy bán tín bán nghi, nhưng cũng không vì thế mà buông lỏng cảnh giác, đây có thể là một kỹ xảo giết người, khiến ngươi thả lỏng cảnh giác rồi một đòn giết chết ngươi. "Nếu ta tới giết ngươi, ngươi nghĩ dùng những cái bẫy này có thể trốn thoát sao?"

Ánh mắt Hoàng Đông Kiệt dán chặt, cảm giác áp bức vô hình đang trực tiếp đè bẹp Trịnh Lương Tài, vì đây là kinh thành nên có quá nhiều ngọa hổ tàng long, Hoàng Đông Kiệt cũng không muốn người khác biết đến sự tồn tại của mình, vì vậy hắn chỉ kiểm soát cảm giác áp bức này trong trong phạm vi đại sảnh. Chiếc ghế của Trịnh Lương Tài bị gãy đầu tiên.

Trịnh Lương Tài có nội lực Hậu Thiên sơ kỳ, vẫn có thân thủ của một võ giả, khoảnh khắc phản đòn khiến bản năng của võ giả bộc lộ.

Bản năng của võ giả làm hắn tiến vào trạng thái phòng ngự dựa trên trí nhớ cơ thể, nhưng khoảng cách cấp độ quá lớn. Phịch một tiếng, hẳn trực tiếp quỳ xuống, lúc này toàn thân run lên, hai mắt giãn ra dữ dội, con ngươi trong nháy mắt co rút, hai mắt mở to dường như sắp rớt ra ngoài.

Tim hắn đập nhanh, mặt hơi đỏ vì tim đập quá nhanh, lưng ướt đẫm mồ hôi, thậm chí trên trán cũng có những hạt mồ hôi lớn lăn xuống.

Cảm giác áp bức này mạnh mẽ đến mức khiến hắn choáng váng, hoảng sợ và không biết làm sao.
Bình Luận (0)
Comment