Chương 1365
Chương 1365: Trực tiếp quỳ xuống!
"Tông Sư, hắn là Tông Sư chí cường!" "Cái này, sao có thể như vậy?" Trong lòng Trịnh Lương Tài lúc này dân lên từng đợt sóng to, hắn đã từng nhìn thấy võ giả Tiên Thiên, nhưng võ giả Tiên Thiên không thể dùng hơi thở mà áp chế người khác, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có. Tuy người trước mặt không lộ ra khí chất như Tông Sư đáng lẽ phải có nhưng trong lòng Trịnh Lương Tài rất chắc chắn người trước mặt chính là cường giả Tông Sư. Ôi trời ơi, đó là cường giả Tông Sư, cả vương triều đại cả đại võ chưa tới mười người, ngay cả kinh thành cũng chỉ có hai vị mà thôi. Nhưng vào lúc này, trước mặt có một người, không chỉ làm hắn sợ hãi, mà gần như dọa hắn mất hồn.
Kinh thành vốn có hai vị Tông Sư chí cường, một người trấn thủ hoàng cung không ra, một người trấn áp tất cả võ giả Tiên Thiên theo quy củ, bây giờ lại lòi ra người thứ ba.
Sự xuất hiện của người thứ ba này không cần phải nói, chắc chắn sẽ làm thay đổi cấu trúc bên trong của kinh thành, thậm chí khiến kinh thành tinh phong huyết vũ. Tồn tại như vậy làm sao có thể khiến cho hắn gặp được, hắn muốn biết tin tức của Cẩm Y Vệ kia. Đây thật không phải là tay cờ bạc tồi tệ đó chứ? Chuyện này không thể là sự thật, nếu vậy thì thế giới này không phải quá điên rồ rồi sao?
"Bây giờ ngươi đã biết ta không quan tâm đến mạng nhỏ của ngươi rồi chứ. Nói cho ta biết, hắn là ai?"
Hoàng Đông Kiệt rút lại cảm giác áp bức, đứng chắp tay sau lưng, dù lúc này hơi thở của hắn đã kiềm chế nhưng bầu không khí hiện trường không khỏi nhuộm hắn thành một đại lão vô địch."Tiền, tiền bối, là Cẩm Y Vệ. Hắn nhờ tiểu nhân chiếu cố tiền bối!"
Trịnh Lương Tài không phải là người không có cốt khí, đối với người ở trình độ này, những gì hắn muốn biết đều không thể giấu được.
Hơn nữa, lúc này suy nghĩ của Trịnh Lương Tài đã thay đổi, Hoàng An Trạch trẻ tuổi có vốn liếng, sau này có thể leo rất cao, nhưng dù có cao đến đâu cũng có thể so sánh được với người trước mặt?
Đi theo một người có tương lai đây hứa hẹn thì quá lâu, không biết có thể cất cánh hay không. Nhưng có một đại lão lợi hại trước mắt thì sao không chọn đi theo hắn.
Dù lúc này đầu gối của hắn đã yếu và không thể đứng dậy được nữa nhưng hắn vẫn quỳ thẳng tắp. Có thể hắn sẽ khó lọt vào mắt đại lão nhưng nếu có cơ hội thì cũng nên thử một lần.
"Hắn tên gì, vì sao phải cho ngươi chiếu cố ta?"
Hoàng Đông Kiệt hỏi.
"Hắn tên Hoàng An Trạch. Tại sao hắn lại nhờ tiểu nhân chăm sóc tiền bối? Tiểu nhân không dám hỏi nhiều vì hắn là Cẩm Y Vệ"
"Nhưng bề ngoài hắn có chút giống tiền bối, ta dám nghi ngờ hắn có thể là con trai của tiền bối!" Trịnh Lương Tài khúm núm nói.
"Hoàng An Trạch!? Họ vẫn không thay đổi, nữ nhân thời đại này thật đúng là gả gà theo gà, gả chó theo chó. Ta đã tổn thương nàng rất nhiều, họ của đứa bé vẫn là họ của taI"
Hoàng Đông Kiệt nghe xong không khỏi cảm thán, không sợ Trịnh Lương Tài nghe thấy, Trịnh Lương Tài nghe theo lời Hoàng An Trạch chăm sóc hắn, đương nhiên đã biết hết thông tin nguyên chủ. Trịnh Lương Tài nghe vậy trong lòng thắt lại, quả thực là hắn, hắn thực sự chính là tay cờ bạc tồi tệ đó.
Lúc này, Trịnh Lương Tài đè nén sự chấn động sâu sắc trong lòng, tiền bối thật biết giỡn, chẳng lẽ đây là một phương pháp luyện công mới sao, bỏ rơi vợ con, lựa chọn cử chỉ điên rồ sa đọa thể nghiệm nhân gian.
Sau đó ngộ đạo và trở thành Tông Sư chí cường. Quá tàn nhẫn, tiền bối đã quá tàn nhãn với chính mình, mười lăm năm sống kiếp con nghiện cờ bạc tồi tệ, đây là điều mà người bình thường nào dám thử, chuyện này còn khó quay đầu hơn việc tu luyện ma công.
Trịnh Lương Tài cũng là vua suy diễn, chỉ cần một chút thông tin, hắn đã nghĩ ra nhiều phiên bản chuyện xưa.
"Ngươi có biết hiện giờ hắn sống ở đâu không? Mẹ hắn thế nào rồi?"
Hoàng Đông Kiệt biết khó có được thông tin vê hai mẹ con nhưng vẫn hỏi.
"Tiền bối, hắn là Cẩm Y Vệ, sao ta dám điều tra hắn? Nhưng nếu ngươi muốn biết, ta có thể mạo hiểm phái người vào nội thành điều tra!"
Trịnh Lương Tài cảm thấy đây là cơ hội, chỉ cần tiền bối cần mình, hắn liền có cơ hội trở thành tay sai của tiền bối. "Ngươi muốn đi theo ta sao?"
Hoàng Đông Kiệt nhìn hắn đang quỳ ở đó, trong mắt hiện lên sự mong đợi trần trụi, ánh mắt cầu xin được đi theo.
"Ta nghĩ, chỉ cần là người có trái tim còn nóng thì trên đời sế không có ai là không muốn theo Tông Sư chí cường. Xin tiền bối cho tiểu nhân một cơ hội, cho tiểu nhân được vì tiền bối ra sức!"
Trịnh Lương Tài cúi đầu khẩn cầu.
"Được, ta thu nhận ngươi!"
Hoàng Đông Kiệt cần bố trí người bên cạnh con trai để tiện cho việc đào hố, đào tạo và các nhu cầu khác sau này.
Dù sao, lúc chán mà đùa bỡn với người khác hay đẩy con vào hố cũng giống nhau, vì thế hắn đã thu nhận Trịnh Lương Tài.
Trong khi tận hưởng cuộc sống cũng nên vui vẻ một chút, hắn không biết làm gì cả, giỏi nhất là hãm hại người khác.
Đặc biệt là khi hãm hại người bên cạnh, hắn có thể thử nhiều thủ đoạn khác nhau tới đùa bốn. Trịnh Lương Tài bên này cũng thấy "cái gì vậy, đơn giản như vậy sao, nhận như vậy cũng quá nhanh, không có khảo nghiệm linh tỉnh gì sao?" Hiện tại trở thành thủ hạ của Tông Sư chí cường đều đơn giản như vậy sao?
Hoặc có thể ta có tài năng đặc biệt mà †a không biết mà tiền bối đã phát hiện ra mới chấp nhận ta. Tiền bối không hổ là người sáng suốt, ở giữa biển người mịt mùng phát hiện ra ta.
Làm sao bây giờ? Ta được phát hiện có tài năng đặc biệt. Liệu sau này ta có trở nên lợi hại hơn không? Ngắm lại khiến cho người ta kích động, vui vẻ, ừ, bị bắt cũng có có thể là do mộ phần tổ tiến bốc khói tím... Trịnh Lương Tài tưởng tượng...