Chương 1366
Chương 1366: Muốn gây sự phải để cho ta tới!
"Đứng lên đi, nói cho ta biết nhiều hơn về
bản thân ngươi để ta hiểu được người đi
theo ta có bao nhiêu giá trị!"
Hoàng Đông Kiệt thản nhiên nhìn Trịnh
Lương Tài, bảo hắn đứng dậy nói.
"Chủ thượng, ta..."
"Gọi Hoàng gia!"
Hoàng Đông Kiệt trực tiếp yêu cầu Trịnh
Lương Tài đổi giọng gọi hắn Hoàng gia.
"Hoàng gia, vừa rồi đã bị kích thích có
chút nghiêm trọng, đùi và đầu gối còn tê
dại, đứng lên thật sự rất khó khăn. Cầu
xin Hoàng gia cho thuộc hạ quỳ nói
chuyện!"
Trịnh Lương Tài lúng vỗ vỗ đùi xấu hổ
nói. Hoàng Đông Kiệt không nói, vẻ mặt để mặc Trịnh Lương Tài quỳ gối nói.
"Thuộc hạ Trịnh Lương Tài, là quản sự của phố Thường Phong này, lý trưởng kiêm đâu mục bộ khoái. Quyền lực không lớn nhưng là người có tiếng nói ở con phố này!"
"Thêm nữa, nhạc phụ ta là lão quán chủ của võ quán Mãnh Hổi"
"Võ quán Mãnh Hổ tương đối nổi tiếng ở ngoại thành kinh thành, bởi vì nhạc phụ †a là cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ!"
"Ngoại thành kinh thành không bằng nội thành. Chỉ cần võ giả đạt tới trình độ Hậu Thiên đều có thể xưng là cao thủ!" "Những võ giả Hậu Thiên hậu kỳ và Hậu Thiên đỉnh phong cơ hồ xem như ông trời ở ngoại thành, nên võ quán Mãnh Hổ của nhạc phụ ta khá nổi tiếng ở ngoại thành!" "Ngoài ra, ta cũng là cao thủ Hậu Thiên nên phố Thường Phong mà ta quản lý có rất ít người Dạ Mạc Bang, Quyền Bang... gây rối!"
"Sao ta là đã cao thủ Hậu Thiên mà còn làm lý trưởng kiêm đầu mục bộ khoái?" "Vì nhạc phụ ta đã lớn tuổi, mấy người con trai của hắn muốn làm quán chủ nhưng võ quán Mãnh Hổ có rất nhiều người đặc biệt để ý đến ta!"
"Bởi vì các con trai của nhạc phụ ta nếu không phải là võ giả nhị phẩm thì chính là võ giả nhất phẩm. Không ai trong số bọn họ đạt tới Hậu Thiên. Chỉ có một mình ta là Hậu Thiên!"
"Các con của nhạc phụ sợ ta cạnh tranh với bọn họ nên hợp lực để bài trừ ta ra. Ta không muốn tranh với bọn họ nên chỉ đóng vai trò làm một lý trưởng nho nhỏ kiêm đầu lĩnh bộ khoái để cho bọn họ yên tâm!" "Nhưng con người ai lại không có mưu cầu? Ta có thể không tranh võ quán Mãnh Hổ, nhưng mà ta muốn ở kinh thành giành lấy một mảnh trời riêng của mình!"
"Nhưng ta đã xem nhẹ chuyện ở kinh thành không phải dựa vào cố gắng là có thể giành được một mảnh trời!"
"Bởi vì nước ở kinh thành quá sâu. Ở ngoại thành cao thủ Hậu Thiên thực sự rất mạnh. Chỉ cần muốn, ta có thể dễ dàng thăng cấp từ lý trưởng lên chủ sự, rồi từ chủ sự lên chấp sự, nhưng khi đó số người để mắt đến ta sẽ nhiều hơn!" "Con người ta rất quý mạng sống của mình. Ta cảm thấy đạt được quá nhanh là không tốt nên liền sống tạm bợ, lên kế hoạch khi nào đột phá từ giai đoạn Hậu Thiên sơ kỳ đến Hậu Thiên trung kỳ thì lại lo đến việc thăng chức!" "Nhưng võ đạo khó đột phá nhất, ta cũng không biết từ Hậu Thiên sơ kỳ đột phá đến Hậu Thiên trung kỳ phải mất mấy năm hay hơn mười năm!"
"Ta không muốn lãng phí nhiều năm như vậy, ta muốn tìm một lối thoát khác. Có lẽ tìm được một vị đại nhân vật để dựa vào, ta có thể một bước lên mây!"
"Chỉ là trong kinh thành có quá nhiều đại nhân vật. Nếu dựa dẫm tùy tiện, một là sẽ trông như không có giá trị con người, hai là dễ bị coi như vật hi sinh!"
"Đi theo một người không phải việc nhỏ, tương đương với việc mạo hiểm mạng sống của chính mình. Điều này khiến ta không thể không cẩn thận!"
"Khảo sát đến, khảo sát đi, rốt cuộc cũng không có một đại nhân vật nào để ta có thể yên tâm đi theo, cho đến khi thiếu chủ tìm tới tai" Khi Trịnh Lương Tài gọi Hoàng An Trạch là thiếu chủ thì lén nhìn biểu cảm của Hoàng gia, thấy Hoàng gia không có phản ứng nào khác, vậy xưng hô này không có vấn đề gì.
"Thiếu chủ mới mười lăm tuổi đã là Tiểu Kỳ rồi. Nhỏ như vậy mà đã leo tới Tiểu Kỳ, sau lưng nhất định có người!"
"Để có thể lọt vào hàng ngũ Cẩm Y Vệ, người đứng sau thiếu chủ nhất định phải vô cùng mạnh mất"
"Hơn nữa thiếu chủ đã là võ giả nhị phẩm rồi. Thiếu chủ đã rất gân với võ giả nhất phẩm, đại khái chỉ cần một hai năm nữa là có thể đột phá đến nhất phẩm!"
"Mười sáu, mười bảy tuổi đã là võ giả nhất phẩm, đây tuyệt đối là thiên chỉ kiêu tử hiếm thấy trên đời!"
"Bối cảnh này, thiên phú võ đạo này khiến ta không nhịn được tỏ thái độ đi theo hắn!" "Nhưng ta đã kìm lại. Thứ nhất, càng dễ lấy được lòng trung thành thì càng rẻ!"
"Thứ hai, hắn còn quá trẻ, còn cần rèn luyện. Nếu ta theo hắn quá sớm, sẽ khiến lòng hắn dễ dàng bành trướng!"
"Mặc dù ta không bày tỏ ý định đi theo hắn nhưng ta cũng không làm qua loa bất cứ điều gì. Ngược lại, ta rất nghiêm túc hoàn thành những gì hắn yêu cầu!" "Cũng giống như lần này, cũng nhờ lần này mà ta biết được người mình thật sự muốn đi theo là ail"
Trịnh Lương Tài cúi đầu kính cẩn bày tỏ lòng trung thành sâu sắc với Hoàng Đông Kiệt."Ngươi không chỉ kiên định mà còn rất khôn khéo, ta cảm thấy ngươi có chút giá trị!"
"Nhưng võ quán Mãnh Hổ ngươi phải tranh giành, võ quán Mãnh Hổ ở ngoại thành thực lực rất lớn, nếu không có võ quán Mãnh Hổ thì làm sao lớn ngươi lớn mạnh ở ngoại thành được!" Hoàng Đông Kiệt nói.
"Hoàng gia muốn ta giành thì ta giành!" Trịnh Lương Tài không từ chối, như Hoàng gia đã nói, nếu không nắm giữ võ quán Mãnh Hổ thì ngoại thành làm sao lớn mạnh hơn được.
"Gần đây có chuyện gì lớn xảy ra ở kinh thành à?"
Hoàng Đông Kiệt hỏi.