Không sai, bảy người Tống Hách Lang cũng là người của Hoàng Đông Kiệt.
Nếu như Vương Nguyên Vinh và Chung Hùng Nguyên đã chết thấy cảnh này, nhất định sẽ dùng ngón tay run rẩy chỉ về phía Hoàng Đông Kiệt mắng: Tổ cha ngươi, hóa ra cường giả Tông Sư chúng ta mời tới đều là diễn viên dưới tay ngươi, lão âm bức (*) chết tiệt nhà ngươi!
(*) Lão âm bức (LYB): tiếng lóng internet chỉ những kẻ giả heo ăn thịt hổ.
Nếu như người trong thiên hạ biết hai thế lực đỉnh cấp sinh tử giao chiến. Trong đoàn chiến, cường giả Tông Sư quyết định tất cả nhân tố, sát thủ Thính Vũ Các toàn bộ quá trình đục nước béo cò, cường giả Tông Sư ngoại viện toàn bộ đều là diễn viên, người trong thiên hạ không biết nên cười hay là dở khóc dở cười.
Quá kịch tính, ngoại trừ Quy Vân sơn trang cùng Bá Đao hội là đánh thật, những người khác đều là...
Hoàng Đông Kiệt: Ta thực sự không phải là lão âm bức, ta muốn biến tất cả các cường giả trong thiên hạ thành người của ta, vì vậy ta sẽ không có kẻ thù, ta có thể sống điệu thấp.
“Võ Giả thương hội chúng ta nắm trong tay bao nhiêu?”
Sở dĩ Hoàng Đông Kiệt đối với Võ Giả thương hội có ý tưởng, không vì cái gì khác, chỉ là đơn thuần vì Võ Giả thương hội có tiền.
Trong mười hai thế lực đỉnh cấp, Võ Giả thương hội là người có tiền nhất, cũng là cơ cấu tổ chức phức tạp nhất, trong Võ Giả thương hội không chỉ có nhiều phe phái, còn có rất nhiều thế lực trà trộn vào vì Võ Giả thương hội có tiền. No tựa như một khối bánh ngọt lớn bày ở trước mặt mọi người, ai cũng muốn đi lên cắn một miếng.
“Thánh chủ, Võ Giả thương hội đã có sáu bảy phần chuyển hóa thành người của chúng ta.” “Qua vài ngày nữa, phe phái bên trong sẽ biến mất toàn bộ, người của các thế lực khác cũng sẽ bị chúng ta dụ đi theo. Đến lúc đó, Võ Giả thương hội chỉ có một giọng nói, là giọng nói của thánh chủ.”
Tống Hách Lang cúi đầu cung kính nói.
“Quá chậm, ta không thích chờ, phó hội trưởng Võ Giả thương hội Nghiêm Tiếu Đại là người của chúng ta đúng không?”
“Để hắn phát động chiến tranh đoạt quyền nội bộ, Võ Giả thương hội có sáu bảy phần nhân lực giúp hắn, muốn thành công hẳn là dễ dàng.”
Đan dược của Thánh Đình hội cạn kiệt, Thánh Đình hội muốn phát triển lớn mạnh thì không thể tách rời sự ủng hộ của đan dược.
Thánh Đình hội cũng có luyện đan sư khác, nhưng những luyện đan sư này luyện không ra các kỳ dược đặc biệt như phục sinh đan, bổ thiên đan vân vân, cái này phải do hắn tự làm. Luyện dược không thể tách rời khỏi rất nhiều dược liệu, cho nên hắn mới muốn nhanh chóng nắm lấy Võ Giả thương hội trong tay.
Đến lúc đó hắn sẽ có được dược liệu nội tình của Võ Giả thương hội, Bá Đao hội, hơn nữa gần đây Thánh Đình hội thu thập được rất nhiều dược liệu linh tính. Ba phương tập kết dược liệu cũng đủ để hắn một lần luyện ra đan dược tồn kho mười mấy năm.
“Thánh chủ, Võ Giả thương hội ẩn giấu không ít cường đạo của thế lực khác, một vài cổ vật bên trong cũng rất cường hãn, ta sợ phát động đoạt quyền sẽ xuất hiện biến cố.”
Tống Hách Lang vẫn hơi lo lắng, dù sao tổ chức Võ Giả thương hội cơ cấu phức tạp, nhân viên cũng rất phức tạp.
Dù Võ Giả thương hội có sáu bảy phần nhân lực đứng về phía bọn họ, hắn cũng không dám cam đoan trong những người còn lại có biến số xuất hiện hay không.
“Lần này ta trở về cùng các ngươi, nếu có người không hợp tác, hoặc là việc các ngươi làm không được thì giao cho ta là được rồi.”
Tống Hách Lang nghe vậy trên mặt vui vẻ, có thánh chủ tọa trấn thì đoạt quyền còn không phải dễ dàng sao. Lúc này hắn cũng không nói thêm gì nữa.
“Vương gia, năm người chúng ta sắp xếp như thế nào, đại thế tử đã xác định rõ thân phận của chúng ta, chúng ta có lẽ rất khó tiếp tục nhiệm vụ vương gia ngươi giao cho chúng ta.”
Thấy Hoàng Đông Kiệt muốn đi cùng đám người Tống Hách Lang, tổ năm người Bạch Đấu Thăng, Kỳ Ba vội vàng hiện thân ra nửa quỳ một gối.
Nhiệm vụ của bọn họ là che giấu thân phận, đứng sau màn dạy dỗ đại thế tử, bây giờ đại thế tử đã xác định rõ thân phận của bọn họ.
Bọn họ đã không có cách nào tiếp tục đứng sau màn dạy dỗ đại thế tử nữa, muốn hỏi Hoàng Đông Kiệt về an bài kế tiếp.
“Các ngươi tiếp tục đi theo hắn, không cần tốn tâm tư tìm phiền toái cho hắn nữa, cũng không cần can thiệp vào bất kỳ hành vi nào của hắn.”
“Chỉ cần hắn không có nguy cơ sinh tử xuất hiện, các ngươi cũng không cần hiện thân, yên lặng nhìn một chút là được.”
Hoàng Đông Kiệt suy nghĩ một chút, quyết định không quản chuyện của hai nhi tử nữa.
Từ một khắc hắn đi vào thế giới này, hai nhi tử vốn bình thường biến thành khí vận chi tử, chuyện này rất bình thường, hắn cũng đã sớm quen.
Trong nhiều lần luân hồi như vậy, hắn phát hiện ra một hiện tượng rất kỳ quái.
Theo lý thuyết, bất kể hắn đi thế giới nào, hắn đối với thế giới đó đều là người ngoài.
Rất nhiều thế giới hẳn là không hoan nghênh người ngoài như hắn mới đúng, nhưng sự thật rất kỳ quái, nhiều thế giới không chỉ không chào đón hắn, mà dường như trở nên tích cực hơn vì sự xuất hiện của hắn.
Điều này khiến cho hắn không giống người ngoài, ngược lại giống như khách quý tới cửa vậy. Có lẽ là vì đặc quyền của “khách quý”, chỉ cần người có quan hệ với thân phận của hắn, số mệnh đều sẽ thay đổi, quan hệ càng thân cận, số mệnh càng trở nên nồng đậm.
Hai nhi tử đã là vận mệnh chi tử, hắn không cần an bài gì cả, thiên mệnh cũng sẽ khiến cho hai nhi tử phiền toái không ngừng cho đến khi bọn họ trưởng thành đến trình độ nào đó mới thôi.
Có hai nhi tử nhận được đãi ngộ của nhân vật chính, Hoàng Đông Kiệt không muốn quản thì còn có thiên mệnh quản, hắn còn bận tâm cái gì nữa.
Không muốn quan tâm đến chuyện của người khác, vậy hắn tự nhiên quan tâm đến chuyện của mình.
Hắn là người ngoài, thế giới chư thiên còn cho hắn đặc quyền đãi ngộ như vậy, điều này khiến cho hắn không thể không suy đoán chính mình là tồn tại như thế nào.