Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 141 - Chương 141. Xin Lỗi! Chúng Ta Không Muốn Chết!

Chương 141. Xin lỗi! Chúng ta không muốn chết!
Chương 141. Xin lỗi! Chúng ta không muốn chết!

Hắn từng có rất nhiều suy đoán, trong đó có một suy đoán hắn cảm thấy rất có thể, đó chính là hắn từng là một đại năng khó lường.

Vì nguyên nhân nào đó mà hắn rơi xuống, chút tàn hồn của hắn chia thành vô số linh hồn linh sơ và tái sinh vào tất cả các thế giới, hắn là linh hồn chính và có thể hợp nhất và phát triển với các linh hồn linh sơ ở tất cả các thế giới lại.

Mỗi lần luân hồi không giống như đang đoạt xác, ngược lại giống như đang dung hợp linh hồn linh sơ.

Hơn mười lần luân hồi chưa từng thất bại, cũng không có vấn đề gì xảy ra.

Nguyên chủ của mỗi thế giới bất kể là cường đại hay nhỏ yếu, đều không có phản kháng hắn, tự nhiên cống hiến bản thân cho hắn, điểm này cũng đã nói rõ rất nhiều vấn đề.

Suy đoán này có khả năng rất lớn, đáng tiếc chỉ là suy đoán, không có cách nào chứng minh, hơn nữa còn có mấy điểm giải thích không thông.

Nếu suy đoán này là đúng thì thiên phú bản mệnh của hắn đến từ đâu, vì sao thiên phú bản mệnh thức tỉnh mỗi đời đều không thể mang đến kiếp sau, vì sao lại có hư kỳ tam yếm xuất hiện.

Vì sao hắn không chết được, dù hắn ở thế giới nào đó hồn phi phách tán, nhưng một giây sau, hắn lại hồi phục lại ở thế giới khác.

Tất cả những điều này là một bí ẩn chưa được giải quyết.

“Muốn tìm được đáp án, có lẽ còn phải luân hồi rất nhiều lần, cũng không biết ở thế giới mới có đáp án ta muốn hay không?”

Hoàng Đông Kiệt biết chỉ suy đoán là vô dụng, đáp án phải đi tìm, hắn tin trong chư thiên vạn giới chắc chắn có đáp án hắn muốn.

Rất nhiều đại thiên thế giới cuối cùng tồn tại bí mật như thế nào!

Hắn cũng muốn biết.

Hắn sẽ không chết, hắn tin tưởng mình sớm muộn gì cũng sẽ thấy vô số vô tận bí mật của đại thiên thế giới tận cùng.

“Thánh chủ, Bá Đao hội bị tiêu diệt, thế lực đỉnh cấp có thêm một vị trí, không bằng chúng ta khống chế một thế lực nhất lưu chiếm lấy vị trí đó.”

“Như vậy, mười hai thế lực đỉnh cấp, chúng ta có được hai chỗ.”

Cùng Vô Sinh nghĩ đến thánh chủ khống chế Võ Giả thương hội là vì để Thánh Đình hội trở nên càng thêm cường đại, vậy đang khống chế nhiều hơn một thế lực đỉnh cấp, có hai thế lực đỉnh cấp âm thầm vận chuyển nhân tài vật tư, Thánh Đình hội không phải trở nên càng thêm cường đại hay sao.

-Không thể, lúc trước các ngươi tìm cớ nói thế lực nhất lưu vì thượng vị mới mời các ngươi ra tay. Cái cớ này của các ngươi đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả các thế lực trong thiên hạ.”

“Bọn họ đều đang nhìn chằm chằm ai sẽ thay thế Bá Đao hội trở thành thế lực đỉnh cấp mới, nếu chúng ta muốn tiến lên vào lúc này, Thánh Đình hội sẽ có nguy cơ bại lộ.”

“Tuy rằng Thánh Đình hội bây giờ đã không e ngại bất luận thế lực siêu nhiên gì nhưng cây to thì đón gió, chúng ta vẫn nên cần thận một chút là tốt nhất.”

Dịch Đấu thư sinh Bạch Đấu Thăng dù sao cũng là một người hành gia biết động não, hắn đại khái đoán ra Hoàng Đông Kiệt điệu thấp hèn mọn, hoặc là làm một lão âm vô sỉ bức bách đùa bỡn người khác, hoặc là cần thận đến trình độ nhất định, dùng lực lượng tuyệt đối vô địch trấn áp kẻ đáng ghét bên dưới.

Trước mắt Thánh Đình hội mạnh hơn một chút nhưng còn chưa thể một hơi trấn áp lục đại thế lực siêu nhiên.

Thánh Đình hội còn cần điệu thấp phát triển, có lẽ các thế lực siêu nhiên khác đã biết Thánh Đình hội tồn tại, nhưng bọn họ còn không biết Thánh Đình hội có bao nhiêu cường giả.

Chỉ cần bọn họ còn chưa thăm dò Thánh Đình hội có bao nhiêu cường giả thì sẽ không dám tuỳ tiện vọng động, Thánh Đình hội có thể tiếp tục phát triển lớn mạnh.

Cho nên vị trí trống đó của thế lực đỉnh cấp không thể đụng vào, đụng vào sẽ có phiền toái. “Không cần tốn thời gian hao tổn sức lực đi khống chế một thế lực đỉnh cấp, có Võ Giả thương hội là đủ rồi.”

“Nhân tài và cường giả chúng ta đều không thiếu, chúng ta thiếu tiền, có tiền, chuyện gì cũng dễ làm, mà kiếm tiền là sở trường nhất của Võ Giả thương hội.”

Tiêu diệt thế lực đỉnh cấp dù sao cũng là chuyện lớn, Hoàng Đông Kiệt biết các thế lực trong thiên hạ đều đang nhìn chằm chằm vào thế lực nào thay thế Bá Đao hội.

Bọn họ đều muốn thông qua thế lực này điều tra thế lực sau lưng đám người Mạc Quy Đồ, bọn họ đã nhận thấy có một thế lực thần bí cường đại không ai biết xuất hiện.

Đối với nhân tố bất lợi, bọn họ đều sẽ nghĩ cách điều tra rõ ràng, vì nó liên quan đến lợi ích của bọn họ, ai biết thế lực thần bí lại cường đại này có thể uy hiếp bọn họ hay không.

Hoàng Đông Kiệt biết điểm này, không muốn phí sức lực đi khống chế một thế lực đỉnh cấp, vì điều đó thật sự không cần thiết.

Thánh Đình hội đã đủ mạnh rồi, toàn bộ đều là cường giả Tông Sư, hơn nữa số lượng rất kinh người, hỏi xem có thế lực siêu nhiên có lại chống lại được, hơn nữa còn có một Võ Giả thương hội biết kiếm tiền. Hoàng Đông Kiệt muốn người có người, muốn tiền có tiền, việc khống chế một thế lực đỉnh cấp, hắn cảm thấy không đáng.

“Đi thôi, ta rất tò mò muốn biết kho báu Võ Giả thương hội phú khả địch quốc cất giữ cái gì. Dám xưng là phú khả địch quốc thì ắt là kim ngân châu báu rất chấn động lòng người.” Ngoại trừ Bạch Đấu Thăng năm người kỳ quái còn ở lại tại chỗ, tất cả những người khác đều cùng Hoàng Đông Kiệt đi Võ Giả thương hội.

Hội trưởng Võ Giả thương hội Điền Hướng Địch cùng một phó hội trưởng khác nhìn Võ Giả thương hội đã trở trời, khó tin nhìn phó hội trưởng Nghiêm Tiếu Đại dẫn cường giả tới bao vây.

“Tại sao có thể như vậy, làm thế nào ngươi biến chúng thành người của ngươi?”

Hội trưởng Điền Hướng Địch rất khó hiểu, Võ Giả thương hội hệ phái nhiều, nhân viên phức tạp, có thể nói mật thám cường giả của các thế lực lớn đều ở đây, ai ngờ Nghiêm Tiếu Đại lại có thể thu phục được bọn họ.

Nghiêm Tiếu Đại làm sao làm được, biến nhiều thế lực khác như vậy thành người của mình. Nhìn xung quanh có đông đảo cường giả Tông Sư vây quanh, trong đó có không ít người vẫn là tùy tùng kiên định nhất lúc trước đi theo hắn, ai ngờ bọn họ cũng đầu nhập vào Nghiêm Tiếu Đại, hỏi bọn họ vì sao.

Họ trả lời: “Hội trưởng, tất cả chúng ta đều không muốn chết, tất cả đều muốn sống tốt, vì vậy ta xin lỗi.”

Hết chương 141.
Bình Luận (0)
Comment