“Ta là người ngoài, cũng không rõ thế cục Thanh Châu cùng tình hình Trấn Võ quân, các ngươi kể sơ lược với ta một chút về vấn đề chúng ta đang gặp phải đi.”
Đi tới phòng tác chiến nói chuyện, Hoàng Đông Kiệt nói với bọn người Đinh Chính Trạch. “Đông Võ vương, Thanh Châu...”
“Chờ một chút, ngươi là võ tướng, ngươi khái quát có thể không chi tiết lắm, quân sư đâu, gọi quân sư các ngươi tới nói với ta.”
Ba người Đinh Chính Trạch nghe vậy bỗng nhiên liếc nhau một cái, đều lộ ra vẻ bất đắc dĩ chua xót.
“Các ngươi đừng nói với ta Trấn Võ quân lớn như vậy không có quân sư!”
“Đông Võ vương, trước kia chúng ta có ba vị quân sư, chẳng qua bọn họ đều chết cả rồi.” “Một người bị sét đánh chết!”
“Một người bị địch ám sát!”
“Một người lăn xuống từ bậc thang đá trên tường thành, vết thương không nhẹ, hơn nữa còn nhiễm phong hàn, kết quả không chịu nổi đã ra đi.”
Hoàng Đông Kiệt nghe xong mắt chớp chớp nhìn ba người Đinh Chính Trạch.
Đại gia ngươi! Có cần phải quá đáng như thế không?
Cuối cùng Hoàng Đông Kiệt cũng hiểu vì sao Trương Hải Hoa lại tình nguyện giao quân quyền cho người ngoài như hắn mà cũng không bằng lòng giao cho những mãng phu trong quân.
Thì ra Trương Hải Hoa thật sự không được lựa chọn, trí giả trong quân đều vì các lý do bất ngờ mà chết.
Bây giờ bắt được vương gia có thể dẫn binh đánh chiến như hắn, Trương Hải Hoa cũng là không trâu bắt chó đi cày, quản không được nhiều như vậy.
“Quân sư bị sét đánh có phải mưu lược đỉnh cấp phi phàm hay không, mới dẫn đến trời đố kỵ anh tài, bị lão thiên gia tiễn đi?”
Hoàng Đông Kiệt biết bình thường người bị sét đánh cũng không phải người bình thường, thiên hạ có biết bao người, bị sét đánh có mấy người? Tóm lại người bị sét đánh chắc chắn có đặc điểm kỳ lạ mà người bình thường không có.
“Người bị sét đánh là Lưu quân sư. Lưu quân sư thông minh hơn những người khác một chút, cũng không có mưu lược phi phàm như vương gia tưởng tượng.”
“Sở dĩ hắn bị sét đánh là vì hắn tự tìm đường chết, hắn có một khuyết điểm chính là thích lớn tiếng ngâm thơ tác từ.”
“Hắn ngâm thơ tác từ thật sự rất khó nghe, cũng bởi hắn là quân sư nên binh lính mới dễ dàng tha thứ cho hắn, không đến mức nửa đêm trùm bao tải Lưu quân sư mà đánh.”
“Ta nhớ rất rõ, ngày đó cuồng phong bão táp, bầu trời cuồn cuộn mây đen xen lẫn lôi điện, tật cũ của Lưu quân sư phát tác.”
“Hắn nói rằng nguồn cảm hứng của hắn đã đến, hắn phải chạy lên đỉnh núi để mượn cảnh làm thơ.”
“Binh lính dưới tay đã nhắc nhở hắn, ngày mưa không nên lớn tiếng ồn ào ở trên cao, ai ngờ Lưu quân sư vẫn quên mất lời binh lính nhắc nhở, lớn tiếng ngâm một bài thơ.”
“Sau đó hắn đã bị ông trời tiễn đi. Lưu quân sư chết đi có người vui có người lo, vui là binh lính rốt cục không cần nghe hắn ngâm thơ tác từ như vậy nữa.”
“Lo lắng chính là chuyện này khiến cho các quân sư dự bị khác bị dọa cho chạy mất.”
“Hơn nữa còn bị địch nhân lợi dụng trắng trợn, nói Đại Hạ đế quốc khí số đã tận mới bị trời phạt. Vết đen này khiến cho rất nhiều trí giả không muốn đến làm quân sư cho chúng ta nữa.”
“Hơn nữa vì các nguyên nhân khác nhau, hiện nay chúng ta không còn ứng cử viên nào cho vị trí quân sư, hay nói cách khác, những trí giả luôn kháng cự việc làm quân sư của chúng ta. "
Đinh Chính Trạch thở dài một hơi, chậm rãi nói nguyên nhân cho Hoàng Đông Kiệt nghe.
“Bị sét đánh, bị địch nhân ám sát, còn có một người xui xẻo bị nhiễm phong hàn chết. Thì ra làm quân sư của các ngươi có nguy cơ cao như vậy, chẳng trách những trí giả kháng cự làm quân sư của các ngươi như vậy.”
Hoàng Đông Kiệt cảm thấy Trấn Võ quân đi tới được hôm nay thật sự là không dễ dàng, ngay cả một người bày mưu tính kế cũng không có.
“Nói một chút về thế cục Thanh Châu đi, nói hết tất cả những gì các ngươi biết đi!”
Hoàng Đông Kiệt không nghĩ tới chuyện quân sư nữa, việc cấp bách chính là hiểu rõ tình hình của Thanh Châu. Ba người Đinh Chính Trạch nghe vậy lập tức lần lượt nói ra những gì bọn họ biết, Hoàng Đông Kiệt nghe xong cũng hơi đau đầu, thế cục Thanh Châu còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn.
Thiên hạ hai mươi châu, mỗi châu đều có mười đến mười ba phủ, Thanh Châu có mười một phủ. Quận, huyện dưới phủ thì có vô số nhưng phủ thành tương đương với chủ thành, dân cư chủ thành đều là gần trăm vạn người, cho nên nói phủ thành vô cùng quan trọng.
Thanh Châu quanh năm chiến loạn, thế lực nhỏ bị thế lực lớn giết chết, thế lực lớn bị thế lực lớn hơn giết chết, một dạng cá lớn ăn cá bé, cá bé ăn tôm, hỗn loạn đến bây giờ.
Cá lớn nuốt cá bé, hơn ba mươi năm đào thải khiến Thanh Châu chỉ còn lại bốn con cá lớn.
Trấn Võ quân của triều đình, Thiên thần giáo của Đới Cao Hàng, Thiên Hùng quân của Phùng Lam Lỗi, Bình Thế quân của Hầu Đăng Phong. Trong bốn con cá lớn, Trấn Võ quân của triều đình thuộc về phe yếu nhất.
Thanh Châu có mười một phủ, Trấn Võ quân chiếm hai phủ, theo thứ tự là Hướng Thiên phủ và Văn Vinh phủ, toàn bộ Trấn Võ quân có mười tám vạn binh lính.
Hướng Thiên phủ và Văn Vinh phủ mỗi phủ có ba vạn Trấn Võ quân đang thủ thành, còn lại mười hai vạn Trấn Võ quân toàn bộ đang trấn thủ ở cứ điểm trọng yếu Thiên Đỉnh Vân Nhai.
Cứ điểm trọng yếu Thiên Đỉnh Vân Nhai được xây dựng dọc theo núi, thuộc về nơi dễ thủ khó công. Cứ điểm trọng yếu Thiên Đỉnh Vân Nhai tựa như gà mái mở rộng cánh bảo vệ Hướng Thiên phủ cùng Văn Vinh phủ phía sau nó.
Chỉ cần cứ điểm Thiên Đỉnh Vân Nhai một ngày không bị địch nhân công phá thì Hướng Thiên phủ cùng Văn Vinh phủ sẽ không có nguy cơ, đây cũng là nguyên nhân vì sao Trấn Võ quân phải tử thủ cứ điểm Thiên Đỉnh Vân Nhai.
Mười một phủ, Trấn Võ quân chiếm hai phủ, còn lại chín phủ đều bị Thiên Thần giáo, Thiên Hùng quân, Bình Thế quân ba thế lực mỗi bên chiếm cứ ba phủ.
Thiên Hùng quân có ba mươi lăm vạn binh lính, mặc dù không phải là thế lực mạnh nhất, nhưng sau lưng Thiên Hùng quân có bóng dáng Phật giáo.
Người chưởng quản Thiên Hùng quân Phùng Lam Lỗi từng là đệ tử tục gia của Phật giáo, điều này đã nói lên rất nhiều vấn đề.