Bình Thế quân có ba mươi vạn người do Ma Giáo âm thầm nâng đỡ.
Thực lực của Thiên Thần giáo là mạnh nhất, sau lưng không có bóng dáng của các thế lực siêu nhiên khác nhưng Thiên Thần giáo rất mạnh ở phương diện tẩy não.
Lấy giáo lý độc đáo của Thiên Thần giáo tẩy não một lượng lớn tín đồ, để tín đồ ngốc nghếch cung cấp lương thảo, cung cấp binh lính cho bọn họ.
Thiên Thần giáo có hơn bốn mươi vạn binh lính, bên ngoài được xưng là năm mươi vạn, Thiên Thần giáo cũng có người có năng lực, bọn họ không thật giả lẫn lộn, đề cao nhân số binh lính. Binh lính nhiều cũng có nghĩa là tiêu thụ lớn.
Tín đồ ngu ngốc cung cấp lương thảo tiền bạc cho bọn họ như thế nào cũng là có hạn, một khi vượt qua giới hạn thì nội bộ bọn họ tự sụp đổ.
Bây giờ bên không ngừng tấn công cứ điểm Thiên Đỉnh Vân Nhai chính là Thiên Thần quân của Thiên Thần giáo, bọn họ có ý đồ lấy mười lăm vạn Thiên Thần quân công hạ cứ điểm Thiên Đỉnh Vân Nhai.
Bọn họ biết cứ điểm Thiên Đỉnh Vân Nhai dễ thủ khó công, cũng không phải không muốn phái nhiều binh lực tới nhưng cũng cần binh lính thủ thành, cũng cần binh lính phòng bị Thiên Hùng quân và Bình Thế quân.
Mục đích của Thiên Thần giáo rất đơn giản, chính là thôn tính bên yếu nhất, sau đó quay đầu lại đánh sạch Thiên Hùng quân và Bình Thế quân, như vậy Thanh Châu sẽ thuộc về bọn họ.
“Aiz, những phản quân khác đều có ba mươi vạn quân đội trở lên, Trấn Võ quân chỉ có mười tám vạn, các ngươi có thể kiên trì đến bây giờ cũng không dễ dàng.”
Hoàng Đông Kiệt chỉnh lý lại những tin tức nghe được cũng thấy đau đầu, binh lực chênh lệch lớn, điều kiện lại có hạn, muốn phân cao thấp cùng phản quân không phải là chuyện khó bình thường.
“Chúng ta cũng là nhờ có cứ điểm quan trọng dễ thủ khó công như Thiên Đỉnh Vân Nhai, bằng không cũng khó có thể kiên trì đến bây giờ.”
Đinh Chính Trạch lấy dáng vẻ tự hào có được cứ điểm Thiên Đỉnh Vân Nhai nói.
“Vương gia, đừng thấy chúng ta chỉ có mười hai vạn binh lính trấn thủ Thiên Đỉnh Vân Nhai, chỉ cần binh lính địch không phải có ba mươi vạn trở lên thì bọn họ đừng mơ tưởng công phá được Thiên Đỉnh Vân Nhai.”
Lư Vũ Long thề son sắt.
“Báo, Thiên Thần quân lại tấn công!”
Lúc này, người lính báo cáo vội vàng chạy tới.
“Bọn họ thật sự là dai như đỉa, vọng tưởng dùng mười lăm vạn binh lính công phá cứ điểm của chúng ta, muốn ăn dễ vậy sao!”
“Vương gia, nhân số của bọn họ nhiều hơn chúng ta ba vạn nhưng quân chính quy bọn họ rất ít, đều chỉ thao luyện vài ngày đã kéo đến chiến trường.”
“Đối mặt với bọn họ, chúng ta nên chủ động xuất kích, đánh chết bọn hắn, để bọn hắn tuyệt vọng trở về.”
Lư Vũ Long vừa nghe giận dữ nói.
Mối thù Thiên Thần quân bắn tên đại thống soái bọn họ vẫn còn, hắn chưa đi tìm Thiên Thần quân tính sổ, Thiên Thần quân còn dám xâm phạm, thật coi hắn là người dễ bắt nạt lắm sao? Đinh Chính Trạch không nói gì, hắn cũng đồng ý với quan điểm của Lư Vũ Long.
Mỗi ngày chỉ thủ không phản kích đã khiến cho hắn nghẹn điên rồi, hắn thật muốn đánh giết, dùng máu của địch nhân nói cho địch nhân biết: lão tử các ngươi bây giờ đang tức giận!
Phan Vũ Trác bên cạnh cũng không nói lời nào, hắn chỉ cần nghe mệnh lệnh là được, là thủ hay phản kích toàn bộ nghe mệnh lệnh của Hoàng Đông Kiệt.
“Chẳng trách đại thống soái các ngươi không cho các ngươi chưởng quản Trấn Võ quân, các ngươi chỉ có cơ bắp. Chỉ cần làm cho mình thấy sung sướng thì không để ý tình hình toàn cục, các ngươi không bị người khác chơi đã là tốt rồi.”
“Vương gia, ta nào nói sai, nếu giao mười hai vạn Trấn Võ quân cho ta, ta tuyệt đối chắc chắn đánh tan mười lăm vạn tạp quân của địch.”
Lư Vũ Long không cảm thấy mình nói sai, nếu là trận chiến sinh tử, sức chiến đấu của Trấn Võ quân tuyệt đối mạnh hơn Thiên Thần quân.
“Mười lăm vạn Thiên Thần quân xâm phạm có đại đa số đều là người bị tẩy não, người tẩy não chém giết rất liều mạng.”
“Sức chiến đấu của Trấn Võ quân chúng ta mạnh, đối mặt với một đám người điên liều mạng, là một đổi hai, hay là một đổi ba.”
“Đánh bại bọn họ, chúng ta cũng tử thương mất mấy vạn người, vậy vấn đề xuất hiện rồi.” “Người chết của Thiên Thần quân rất dễ dàng được một nhóm tín đồ mới lấp đầy. Vậy binh lính chết trận của chúng ta thì sao, ngươi nói cho ta biết, nguồn binh lính của chúng ta lấy ở đâu ra?”
Ba người Đinh Chính Trạch nghe vậy trầm mặc, lúc này bọn họ mới biết vì sao đại thống soái không để bọn họ chủ động xuất kích, thì ra là vì bảo tồn binh lực...
“Tình hình triều đình phức tạp, không thể gia tăng binh lực cho các ngươi.”
“Ở đây, rất nhiều dân chúng đều không coi trọng Trấn Võ quân, đều không muốn để con mình gia nhập quân đội, cảm thấy để hài tử nhập ngũ chính là đang chịu chết.”
“Binh lực chúng ta đang ở thế lợi, đại thống soái các ngươi cũng biết rõ điểm này mới không muốn để các ngươi chủ động xuất kích tiêu hao binh lực.”
Lúc này Hoàng Đông Kiệt trong lòng đã có dự tính, cũng không muốn bọn người Đinh Chính Trạch tiêu hao binh lực làm rối loạn kế hoạch của hắn.
“Chẳng lẽ chúng ta cả đời này cứ vì binh lực bị vây ở thế yếu mà vĩnh viễn tử thủ cứ điểm Thiên Đỉnh Vân Nhai cho đến khi chết già mới thôi hay sao, chúng ta cũng không có cách nào xuất kích thu phục Thanh Châu?”
Ba người Đinh Chính Trạch rất không cam lòng nhưng Hoàng Đông Kiệt lại nói không sai, Trấn Võ quân tiêu hao rất khó có máu tươi bổ sung.
“Ai nói các ngươi sẽ cứ tử thủ cứ điểm Thiên Đỉnh Vân Nhai?”
Hoàng Đông Kiệt mỉm cười.
“Vương gia, không phải ngươi nói binh lực của chúng ta...”
Ba người Đinh Chính Trạch nghe xong mờ mịt, không phải vương gia nói binh lực bất lợi không thể chủ động xuất kích hay sao, bây giờ như thế nào lại có ý sửa miệng.
“Binh lực bất lợi khiến cho đại thống soái các ngươi bó tay chịu trói nhưng không có nghĩa cũng khiến cho ta bó tay chịu trói, trong lòng ta đã có ý tưởng, rất nhanh chúng ta sẽ có kế hoạch chủ động xuất kích.”
“Bây giờ mang tất cả bản đồ Thanh Châu cùng tình báo khắp nơi tới đây, ta muốn nhìn kỹ một chút.”
“Bây giờ các ngươi đi thủ thành, Thiên Thần quân tấn công lần này hẳn là đang thăm dò đại thống soái của các ngươi có bị bọn họ đánh lén đến chết hay không.”
“Các ngươi không cần quản những thứ khác, dựa theo bình thường thủ thành là được, nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận đối mặt với những cuộc đánh lén của tông sư thần tiễn thủ.”
Hoàng Đông Kiệt đuổi ba người Đinh Chính Trạch đi, lẳng lặng lật xem bản đồ các phủ Thanh Châu mà binh lính chuyển tới, cùng với tình báo phản quân khác.