“Trấn Võ quân có bao nhiêu vị tông sư cường giả?”
“Mười ba vị.”
Phan Vũ Trác thành thật trả lời.
“Ta muốn ngươi dẫn bảy tông sư cường giả cùng năm mươi cao thủ tiên thiên đỉnh phong lẻn vào Cao Hồng phủ. Các ngươi lẻn vào Cao Hồng phủ xong mở phong thư này ra xem, trong đó có nội dung ta dặn dò các ngươi làm. "
Hoàng Đông Kiệt gần đây cũng thăm dò rõ cách làm của Phan Vũ Trác, chỉ cần hạ mệnh lệnh với hắn, hắn cũng sẽ không hỏi vì sao, chỉ biết chấp hành đến cùng.
“Vâng, vương gia.”
Phan Vũ Vương nghe vậy nội tâm cũng kinh ngạc, Cao Hồng phủ có thể nói là đại bản doanh của Thiên Thần giáo, Đông Võ vương lại có động tác với đại bản doanh của Thiên Thần giáo. Bước này có phải là hơi lớn hay không, mười lăm vạn Thiên Thần quân xâm phạm còn chưa giải quyết xong, vương gia đã muốn xử lý đại bản doanh của đối phương.
Tuy rằng hắn có rất nhiều nghi vấn nhưng hắn không hỏi vì sao, hai tay tiếp nhận thư do Hoàng Đông Kiệt đưa tới, chuẩn bị xuất phát.
“Chờ một chút, Bạch Lão, các ngươi cùng hắn xuất phát đi.”
Hoàng Đông Kiệt suy nghĩ một chút, Cao Hồng phủ là đại bản doanh của Thiên Thần giáo, hệ số nguy hiểm rất cao, vì an toàn nên hắn quyết định phái tám người Bạch Lão ẩn nấp bên cạnh hắn ra.
“Vâng, vương gia.”
Bọn người Bạch Lão hiện thân lĩnh mệnh, bọn họ không có chút lo lắng cho an nguy của vương gia, lấy thực lực không phải người của vương gia, người nên sợ hãi hẳn là người khác mới đúng. Phan Vũ Trác cũng không ngờ bên cạnh Hoàng Đông Kiệt có nhiều tông sư cường giả bảo hộ như vậy nhưng hắn cũng không nói gì mà dẫn bọn người Bạch Lão xuất phát.
Trời sáng, khi Lư Vũ Long tỉnh lại thấy một nửa binh lính của cứ điểm quan trọng Thiên Thiên Đỉnh Vân Nhai không còn thì nóng nảy.
Khi biết được một nửa binh lính bị Đinh Chính Trạch mang đi, hơn nữa Phan Vũ Trác cũng không thấy tung tích, hắn biết là Hoàng Đông Kiệt giở trò quỷ, hắn vội vàng chạy tới gặp Hoàng Đông Kiệt.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ngươi bảo hai người Đinh Chính Trạch làm gì, vậy mà mang đi một nửa binh lực, ngươi không biết cứ điểm quan trọng Thiên Đỉnh Vân Nhai thiếu một nửa binh lực có ý nghĩa gì sao?”
“Nếu Thiên Thần quân biết chúng ta bây giờ chỉ còn lại bảy vạn binh mã, bọn họ nhất định sẽ nhân thời cơ tốt này tấn công chúng ta!”
“Hai người Đinh Chính Trạch xảy ra chuyện gì, bọn họ không ngăn cản ngươi thì thôi sao còn cùng ngươi làm bậy?”
Lư Vũ Long lòng nóng như lửa đốt, nếu bị địch nhân biết cứ điểm quan trọng chỉ còn lại bảy vạn người, địch nhân nhất định sẽ xâm lấn ồ ạt, hắn không dám cam đoan bảy vạn binh sĩ có thể ngăn trở mười lăm vạn Thiên Thần quân của địch nhân.
“Có ý nghĩa gì ta không biết, ta chỉ biết hôm nay có thể nhặt xác của mười lăm vạn Thiên Thần quân bên ngoài cứ điểm quan trọng.”
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nói.
“Chúng ta nhặt xác bọn họ? Đông Võ vương ngươi điên rồi sao, bảy vạn người nhặt xác mười lăm vạn người, ngươi lại nghĩ ra được.”
Lư Vũ Long cảm giác Hoàng Đông Kiệt điên rồi, muốn thắng muốn đến hoang tưởng.
“Có thứ này, mười lăm vạn Thiên Thần quân chỉ có thể bị chúng ta tàn sát.”
Hoàng Đông Kiệt đá mở rương ra, từ đó lấy rmột quả bóng màu đen to bằng quả tạ ra cho Lư Vũ Long xem.
“Đây là cái gì, nó có thể giúp chúng ta tàn sát Thiên Thần quân sao?”
Lư Vũ Long đè nén lửa giận hỏi.
“Nó được làm từ hoa dại cỏ dại mà ta bảo các ngươi thu hoạch trước đó. Đừng tức giận, hãy nghe ta nói đã!"
“Cúc an cổ lan và cỏ mạn kim bối mẫu có đặc tính ẩn giấu mà người khác chưa từng phát hiện ra, hai loại thực vật này một khi trộn lẫn thiêu đốt sẽ sinh ra khói dày đặc, người ta ngửi thấy trong thời gian ngắn toàn thân sẽ có cảm giác vô lực.”
“Cũng giống như nhuyễn cốt tán, khiến cho người ta ngay cả sức lực đứng lên cũng không có.” “Thứ này đã trải qua gia công thêm thắt thành phần, uy lực còn mạnh hơn nhuyễn cốt tán bình thường, người dưới tông sư chỉ cần ngửi được một chút thì trong vòng một ngày hắn cũng đừng hòng đứng lên.”
“Cường giả tông sư ngửi nhiều cũng sẽ mất đi năng lực tự lo liệu, mặc cho người ta chém giết!” “Ngẫm lại các ngươi thu hoạch bao nhiêu cúc an cổ lan và cỏ mạn kim bối mẫu đó, số lượng khói bốc lên đủ để bao phủ mười lăm vạn Thiên Thần quân.”
Hoàng Đông Kiệt thấy Lư Vũ Long kinh hãi há miệng càng lúc càng lớn, hắn dừng lại.
“Vương, vương gia, ngươi nói thật sao, thứ này rất giống nhuyễn cốt tán sao?”
Lư Vũ Long thật sự bị kinh hãi, hắn thật không ngờ hai loại dã hoa dã thảo khiêm tốn lại có công hiệu này.
Nếu vương gia nói đều là thật, mười lăm vạn Thiên Thần quân chắc chắn sẽ bị bọn họ làm thịt. Hoàng Đông Kiệt cũng không nói nhảm, hắn ngắt một miếng nhỏ từ quả cầu đen sì ra đốt cho Lư Vũ Long ngửi ngửi, trong vài hơi thở, thân thể Lư Vũ Long lảo đảo, nhanh chóng đứng không vững.
“Là thật, là thật, ha ha ha!”
Lúc này, Lư Vũ Long cực kỳ hưng phấn, tu vi tông sư như hắn ngửi một chút mà thân thể đã sinh ra cảm giác vô lực, chứ đừng nói là người dưới tông sư.”
Có thứ này, cho hắn mấy ngàn người hắn cũng có thể làm thịt mười lăm vạn Thiên Thần quân. “Vương gia, có thứ này thì mười lăm vạn Thiên Thần quân đã không còn lo lắng, vậy vương gia ngươi bảo Đinh Chính Trạch bọn họ đi đâu?”
Lư Vũ Long hưng phấn qua đi, tò mò hỏi vấn đề này.
“Tàn sát mười lăm vạn Thiên Thần quân liền thỏa mãn, không muốn thu phục đất bị mất sao?” “Thu phục đất bị mất, chẳng lẽ vương gia ngươi...”
“Ừ, ta đều đã an bài xong, sau khi chúng ta tàn sát mười lăm vạn Thiên Thần quân, Đinh Chính Trạch không có gì bất ngờ hẳn là có thể nắm được Hưng An phủ.”
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh thản nhiên nói.
Lư Vũ Long hai mắt chớp chớp, Đông Võ vương này cũng quá đáng sợ, người khác nghĩ đến bước một bước, Đông Võ vương đã nghĩ đến đi mấy bước.
Đây có phải là sự khủng khiếp của trí giả không?
Tùy tiện động não một cái còn tàn nhẫn hơn so với bọn họ cầm vũ khí đồ tể giết người.