Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 164 - Chương 164. Ta Chịu Đựng! Ta Chịu Đựng Cái Rắm!

Chương 164. Ta chịu đựng! Ta chịu đựng cái rắm!
Chương 164. Ta chịu đựng! Ta chịu đựng cái rắm!

Nhìn vết máu chưa khô trên cửa thành, quân sư Hách Gia Công biết Trấn Võ quân đêm qua đánh hạ Hưng An phủ, hắn muốn biết Trấn Võ quân làm thế nào trong một đêm chiếm được Hưng An phủ.

“Ngươi không thấy trang phục của binh lính ta đều là ngụy trang trước một bước các ngươi tới, nương theo da hổ của các ngươi tự nhiên lừa được cửa thành Hưng An phủ.”

“Cửa thành vừa mở ra thì chuyện đã dễ làm.”

“Nói thật, đây là lần đầu tiên ta công thành dễ dàng như vậy, sở dĩ công thành thành công là do người của các ngươi chủ động mở cửa thành.”

Đinh Chính Trạch rất bình tĩnh trả lời vấn đề của Hách Gia Công.

“Ha ha ha...Không ngờ trên đời lại có kỳ nhân như vậy, tính toán chính xác mỗi một bước hành động của chúng ta không nói, còn bố trí trước hành động của chúng ta.”

“Vị đại nhân trong miệng các ngươi thật đúng là một con bạc, kế hoạch này một vòng tiếp một vòng, chỉ cần có một vòng sai lầm thì toàn bộ sẽ sai lầm.”

“Nếu chúng ta không rút về Hưng An phủ, kế hoạch của các ngươi không phải sẽ thất bại sao?” “Đáng tiếc, người bại là chúng ta!”

“Aiz, cảm giác bị người ta đè bẹp trí tuệ thật sự là không tốt, cảm giác thật đáng ghét.”

Hách Gia Công ủ rũ, bị người ta hung hăng quật ngã trên mặt đất ở phương diện mưu lược đối với một quân sư mà nói, là sỉ nhục to lớn đến dường nào.

“Bây giờ các ngươi chỉ có hai con đường, đầu hàng hoặc là phản kháng, chọn đi!”

Lư Vũ Long lại hơi hy vọng đám người Mã Niên Thắng phản kháng đến cùng, như vậy hắn suất lĩnh hai vạn quân tinh nhuệ, Đinh Chính Trạch bảy vạn quân tinh nhuệ, chín vạn quân tinh nhuệ chống lại hơn một ngàn người, có lẽ có thể trải nghiệm khoái cảm lấy nhiều khi ít.

“Có thể đầu hàng, nhưng các ngươi phải thỏa mãn một điều kiện của ta, ta muốn gặp người bày mưu tính kế cho các ngươi.”

Mã Niên Thắng không sợ chết nhưng hắn không muốn chết không rõ ràng, ít nhất phải biết rằng hắn bại ở trên tay ai, như vậy hắn có chết cũng nhắm mắt.

“Thêm ta nữa, bằng không ta thua không cam lòng.”

Hách Gia Công thấy Mã Niên Thắng đầu hàng cũng không cảm thấy bất ngờ, hơn một ngàn người đối đầu với mấy vạn binh sĩ tinh nhuệ sĩ khí tăng vọt, nhìn là đã biết trước kết quả cho nên không cần phải đánh nữa.

Hơn một ngàn người nghe được lời của Mã Niên Thắng cùng quân sư đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ có thể sống sót dưới hai vạn binh sĩ tinh nhuệ truy kích đến bây giờ, không phải cao thủ thì cũng là cường giả. Bọn họ cũng không bị Thiên Thần giáo tẩy não, bọn họ cũng sợ chết, đầu hàng còn có cơ hội sống, phản kháng chắc chắn là phải chết.

“Có thể.”

Đinh Chính Trạch và Lư Vũ Long cách không liếc nhau một cái, gật đầu nói với đám người Mã Niên Thắng.

Đám người Mã Niên Thắng thấy bọn Đinh Chính Trạch đồng ý cũng không phản kháng nữa, tùy ý để binh lính Trấn Võ quân trói bọn họ lại.

Ngay sau đó, bọn họ đã bị Trấn Võ quân áp giải về cứ điểm quan trọng Thiên Đỉnh Vân Nhai. Cao Hồng phủ, Thiên Thần giáo.

“Mười lăm vạn đại quân không còn, cứ như vậy mà bị địch nhân chôn vùi!”

“Bốp!”

Giáo chủ Đới Cao Hàng của Thiên Thần giáo nhận được tin nhắn của Mã Niên Thắng, hắn vừa nhìn nội dung thì bỗng nhiên nổi trận lôi đình ném chén, đập bàn.

“Đáng chết, Mã Niên Thắng thật đáng chết, hắn vậy mà lại tặng không mười lăm vạn đại quân cho Trấn Võ quân, tức chết ta, tức chết ta rồi...”

Trong lúc nổi giận Đới Cao Hàng nóng nảy như sấm, cho đến khi đồ đạc trong phòng bị hắn đập sạch, hắn mới hơi bình tĩnh lại.

“Sỉ nhục, đây là sỉ nhục, từ xưa đến nay ai lại tặng không đầu người như vậy, còn là một lần đưa ra mười lăm vạn đầu người, sỉ nhục, sỉ nhục lớn, việc này không thể bỏ qua như vậy!’

“Người đâu, tập kết quân đội cho ta, ta muốn...”

“Giáo chủ, xin hãy bình tĩnh, đánh nhau sợ nhất chính là hành động theo cảm xúc, nếu không sẽ tạo thành hậu quả không thể bù đắp.”

Đới Cao Hàng đang muốn hạ lệnh tập kết quân đội, kết quả bị quân sư La Lý Bác bên cạnh nãy giờ vẫn không nói lời nào ngăn cản lại.

“Bình tĩnh, ta làm sao mà bình tĩnh, đây chính là mười lăm vạn quân đội, không phải một con số nhỏ, Trấn Võ quân khiến cho ta mất mặt lớn như vậy, ta không làm gì đó thì người trong thiên hạ nhìn ta như thế nào.”

Đới Cao Hàng nổi giận đùng đùng nói.

“Giáo chủ, Trấn Võ quân khiến cho chúng ta tổn thất lớn như vậy, chúng ta đương nhiên phải trả lại, nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta trước tiên phải biết rõ cao nhân phía sau Trấn Võ quân là thần thánh phương nào.”

“Có thể xuất ra đòn sát thủ như vậy cũng không phải là người bình thường.”

“Chúng ta trước tiên tìm hiểu hắn rõ ràng, vì không ai biết hắn có đòn sát thủ nào khác hay không, nếu có thì chúng ta vội vàng xuất binh chỉ tạo thành tổn thất lớn hơn.”

La Lý Bác trầm ổn nói.

“Hô!”

Nghe đến đây, Đới Cao Hàng hít sâu một hơi lại thở ra.

Hiển nhiên là nghe lời của La Lý Bác, hắn đang cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình.

“Ngươi nói không sai, nếu hắn có đòn sát thủ khác thì rất phiền toái, La quân sư, chuyện điều tra thân phận của hắn giao cho ngươi.”

“Vâng, giáo chủ, ta sẽ điều tra hắn rõ ràng.”

La Lý Bác lĩnh mệnh đi xuống an bài.

Kết quả không bao lâu sau, lửa giận của Đới Cao Hàng lại càng thêm hung mãnh bộc phát vì hắn nhận được tin tức Hưng An phủ thất thủ.

Hết chương 164.
Bình Luận (0)
Comment