“Đừng làm chuyện ngu ngốc, nhắc cho các ngươi biết, ta đã dự liệu được hành động tiếp theo của các ngươi.”
“Đinh Chính Trạch tướng quân và Lư Vũ Long tướng quân đứng ở phía sau các ngươi, một khi các ngươi bạo khởi sẽ đầu rơi xuống đất.”
“Ta biết các ngươi trung thành với Thiên Thần giáo, nhưng Thiên Thần giáo...” “Ngươi biết cái rắm!”
Hoàng Đông Kiệt còn chưa nói hết, Mã Niên Thắng và Phạm Phú Ưng vẫn bạo khởi, kết quả bị Đinh Chính Trạch và Lư Vũ Long đã sớm chuẩn bị phía sau chém rơi đầu. “Ai, kẻ ngu trung thật sự là khiến cho người ta vừa yêu vừa hận.”
Hoàng Đông Kiệt lắc đầu, hắn cũng không có biện pháp gì với loại người này.
Thấy Hách Gia Công trong lòng có chí chết, Hoàng Đông Kiệt cũng không có tâm tình nói gì, phất tay sai người mang hắn xuống, dựa theo hành vi phạm tội nên xử như thế nào thì xử như thế ấy...
“Bảy vạn tù binh có bao nhiêu người bằng lòng về phe chúng ta?”
Mười lăm vạn phản quân bắt tù binh năm vạn, năm vạn phản quân thủ thành bắt hai vạn, tổng cộng bảy vạn người!
Hoàng Đông Kiệt biết Thiên Thần quân do hơn phân nửa tín đồ tạo thành, nhưng cũng có không ít người là vì sinh hoạt bức bách, hoặc là lý do khác mà gia nhập Thiên Thần quân.
Thật khó để các tín đồ phản bội Thiên Thần giáo nhưng những người bị ép buộc bởi cuộc sống, hoặc những người có niềm tin khác thì khác nhau.
Hoàng Đông Kiệt cần binh lực, có thể chiêu mộ tù binh thành người của bọn họ cũng coi như là một loại tận dụng.
“Vương gia, bảy vạn tù binh bằng lòng về phe chúng ta chỉ có hai vạn người, còn lại hơn năm vạn người một đám thà chết không theo, trong đầu đều là giáo nghi của Thiên Thần giáo bọn họ.”
Đinh Chính Trạch rất chán ghét thủ đoạn tẩy não của Thiên Thần giáo, hoàn toàn không coi dân chúng là người.
Tín đồ tẩy não còn có nhân tính gì, một đám không khác gì con rối, trong đầu đều là Thiên Thần giáo, những người này đã không thể cứu được nữa.
“Vương gia, còn lại năm vạn tù binh giữ lại không chỉ lãng phí lượng lớn lương thực mà còn là tai họa ngầm, không bằng chúng ta giết hết bọn họ!”
Lư Vũ Long không có nhân từ nương tay nói, mười lăm vạn phản quân hắn cũng đã tàn sát mười vạn người, thêm năm vạn nữa hắn cũng không thèm để ý.
Hắn có ý nghĩ như vậy thật sự là do năm vạn tù binh này một chút cũng không phối hợp với bọn họ, một đám quên mất sinh tử.
Vừa có cơ hội là lập tức bạo loạn thương tổn binh lính canh giữ, không phối hợp với bọn họ cũng có nghĩa là không có tác dụng khác, bọn họ không cần phải nuôi dưỡng những tù binh này vô ích.
Đối với Trấn Võ quân tiêu hao quá lớn, còn không bằng giết chết toàn bộ bọn họ là xong hết mọi chuyện.
“Tín đồ cũng là người, là người thì đều sợ chết, không thể nào năm vạn người đều bị tẩy não quên mất sinh tử, quên đi nhân tính, bọn họ dám cứng rắn như vậy là vì hệ thống của bọn họ vẫn còn.”
“Tìm hết tất cả các sĩ quan cấp bậc thiên phu trưởng trở lên của bọn họ, làm thịt toàn bộ trước mặt bọn họ.”
“Không có hệ thống chống đỡ, bọn họ không thành thật cũng phải thành thật, phối hợp kéo đi làm khổ lao, không phối hợp thì các ngươi tự xem mà làm.”
Hoàng Đông Kiệt nhìn rất thấu, biết bên trong năm vạn tù binh còn có không ít cá lớn đang quấy rối, mang những con cá lớn này ra làm thịt hết thì những con cá nhỏ còn lại rất dễ quản lý.
Nghe xong ánh mắt chúng tướng quân trong bộ chỉ huy nhìn Hoàng Đông Kiệt càng thêm sùng bái.
Vấn đề nan giải bọn họ không giải quyết được đến tay vương gia một hai câu đã giải quyết dễ dàng.
Đây chính là cảm giác có đại thần dẫn bay!
Có vương gia ở đây còn có khó khăn gì mà không thể vượt qua.
Nhất thời, chúng tướng quân trong bộ chỉ huy càng thêm tự tin cùng chờ mong đối với trận chiến kế tiếp.
Tự tin, xuất phát từ vương gia, bọn họ tin tưởng trận chiến kế tiếp vương gia nhất định có thể dẫn dắt bọn họ giành được thắng lợi.
Chờ mong, bọn họ đều muốn xem vương gia kế tiếp sẽ dùng ra quyết sách kinh thiên như thế nào khiến cho người trong thiên hạ khiếp sợ.
Không cần Hoàng Đông Kiệt nói nhiều, chúng tướng quân có một vị đi ra cung kính hành lễ với Hoàng Đông Kiệt, đi xuống thanh lý năm vạn tù binh ẩn giấu rất nhiều cá lớn.
“Ngoại trừ hai vạn chịu hàng phục chúng ta, chúng ta đã tuyển được bao nhiêu tân binh bên ngoài?”
Hoàng Đông Kiệt tiếp tục hỏi.
“Vương gia, chúng ta dựa theo phân phó của ngài ở Văn Vinh phủ, hướng Thiên phủ cùng Hưng Yên phủ tuyên truyền chiến tích của chúng ta, khiến cho nhiệt tình của dân chúng tăng vọt, càng thêm tin tưởng chúng ta...”
“Tính đến hôm nay, chúng ta đã chiêu mộ được năm vạn tân binh, còn có không ít người liên tục tới gia nhập chúng ta.”
Đinh Chính Trạch nói chuyện hơi kích động, đương nhiên hắn muốn thấy Trấn Võ quân càng ngày càng cường đại, trước đây chiêu mộ tân binh rất khó khăn, nhưng có chiến tích nghịch thiên như vậy vừa ra, quan niệm của người dân địa phương trong nháy mắt thay đổi, mặc dù họ đã đề cao đãi ngộ tân binh, nhưng rất nhiều người đều ngưỡng mộ mà đến.
Bọn họ đều muốn nhìn một lần Đông Vũ vương một kế định càn khôn, một mưu định sinh tử. Đúng vậy, Hoàng Đông Kiệt dưới sự phóng đại của bọn Đinh Chính Trạch đã trở thành nhân vật truyền kỳ trong lòng người dân địa phương.
“Thời kỳ đặc thù, cách làm đặc thù, phân tán tân binh trà trộn vào trong đội ngũ cựu chiến binh, để lão binh dẫn dắt bọn họ, để bọn họ mau chóng trưởng thành thành một binh lính đủ tư cách.” “Hơn hai ngàn huynh đệ đã chết trận ở Hưng An phủ, mang lương hưu của bọn họ ra phát gấp ba lần cho người nhà bọn họ. Những người bị thương và những người có công sẽ được khen thưởng và thăng chức.
“Nhất định phải làm tốt những công việc khắc phục hậu quả này, không thể làm lạnh lòng các huynh đệ.”
Hoàng Đông Kiệt suy nghĩ một chút rồi nói.
“Vâng, vương gia!”
Chúng tướng quân đều bị một câu không thể làm lạnh lòng các huynh đệ của Hoàng Đông Kiệt làm cho cảm động, đều rất cảm kích nhìn Hoàng Đông Kiệt.