Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 169 - Chương 169. Ngũ Hoàng Thúc Tuyệt Vời!

Chương 169. Ngũ hoàng thúc tuyệt vời!
Chương 169. Ngũ hoàng thúc tuyệt vời!

“Chúng ta khiến cho Thiên Thần giáo tổn thất thảm trọng, Thiên Thần giáo chắc chắn nuốt không trôi cục tức này, không có gì nhạc nhiên bọn họ đã tập kết đại quân, rất nhanh sẽ tấn công chúng ta.”

“Nhân số đại quân của bọn họ có lẽ vượt qua ba mươi vạn, ta muốn hỏi các ngươi, các ngươi muốn thủ thành tránh được mũi nhọn của Thiên Thần giáo hay là lựa chọn chủ động xuất kích nghênh chiến bọn họ?”

Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nhìn chúng tướng quân, muốn xem bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào. “Đương nhiên là chủ động xuất kích, sĩ khí bây giờ của chúng ta tăng vọt, các tướng sĩ đều khát vọng có thêm một trận chiến đại thắng.”

“Chiến, dù địch nhân làm ra thủ đoạn phòng bị đòn sát thủ của chúng ta nhưng địch nhân có một thứ chắc chắn không bằng chúng ta.”

“Đó chính là quân sư của bọn họ không bằng một phần vạn vương gia ngươi, tùy tiện xuất ra một mưu kế cũng có thể đánh bọn họ tan tác.”

“Bọn cẩu tặc, lão tử đương nhiên phải lựa chọn chủ động xuất kích, trước đây mỗi ngày đều canh giữ tường cao, lão tử đều sắp nghẹn khuất mà chết.”

“Ba mươi vạn đại quân tính là cái gì, ta tin tưởng các huynh đệ chắc chắn có thể lấy một địch hai, lấy một địch ba, đánh cho bọn họ liên tiếp bại lui.”

Nếu như là trước đây, nghe tin quân địch ba mươi vạn binh lực thì bọn họ nhất định sẽ rất căng thẳng, nhưng bây giờ có trụ cột Đông Vũ vương ở đây, bọn họ tin Đông Vũ vương sẽ dân dắt bọn họ giành thắng lợi.

“Quá tin tưởng ta cũng không phải chuyện tốt gì, có điều các ngươi đều đã lựa chọn, cho nên ta nhất định sẽ đáp lại ngươi.”

“Để các huynh đệ chuẩn bị tốt tất cả, lúc này đây chúng ta chủ động xuất kích!”

Nghe câu hồi đáp khẳng định của vương gia, lại thấy ý cười trên mặt vương gia, bọn họ rất kích động.

Có ý cười chứng tỏ trong lòng vương gia đã có quyết sách kinh thiên.

Lúc này, bọn họ biết cán cân thắng lợi đã nghiêng về phía bọn họ.

“Vâng, vương gia!”

Chúng tướng quân đều hưng phấn cực kỳ, một đám vội vàng chạy ra ngoài chuẩn bị, bọn họ đã khẩn cấp khai chiến với Thiên Thần quân.

Hoàng Đông Kiệt thấy dáng vẻ chúng tướng quân gấp gáp cũng cười cười, đây là chuyện tốt, cảm xúc hưng phấn sẽ lan tràn.

Trấn Võ quân vốn đã tăng vọt số lượng binh lính, thấy trên mặt các tướng quân cao tầng kích động như vậy cũng sẽ càng thêm tin tưởng với trận chiến kế tiếp.

“Đối phó Thiên Thần quân không thành vấn đề, nhưng Thiên Hùng quân và Bình Thế quân hơi khó khăn, aiz, lại rụng thêm mấy sợi tóc.”

Hoàng Đông Kiệt nhìn bản đồ toàn cảnh Thanh Châu, hơi phiền não, hắn không thích động não, như vậy rất dễ dàng rụng tóc.

Nhưng bây giờ hắn đang chơi hưng phấn lại không nỡ dừng lại, không có cách nào, chỉ có thể hy sinh mấy sợi tóc tiếp tục chơi một hồi.

Triều đình.

“Ha ha, đây là tin tức tốt nhất năm nay trẫm nhận được, ngũ hoàng thúc thật tuyệt vời!”

Lúc này Hoàng Minh Long rất vui vẻ, không có tin tức nào khác khiến cho hắn vui hơn là chuyện thu hồi đất bị mất.

Lúc đầu nhận được tin này, hắn còn không tin, nhưng sau khi dùng mọi cách xác nhận, trên mặt hắn lại nở nụ cười ...

“Trần lão, nói không gạt ngươi, trẫm lại có cảm giác ngũ hoàng thúc là hậu thủ phụ hoàng để lại.”

“Đáng tiếc ngũ hoàng thúc lại khiến cho người ta vừa yêu vừa hận, chính là không chịu nói rõ với trẫm, rốt cuộc hắn có phải là người phụ hoàng để lại trợ giúp trẫm hay không.”

Hoàng Minh Long cũng thật lòng mệt mỏi, hắn phát hiện mình đối với ngũ hoàng thúc cổ quái này thật sự là một chút biện pháp cũng không có.

“Bệ hạ, những thứ khác đều không quan trọng, quan trọng Đông Vũ vương là người trong hoàng thất là được rồi.”

Trần Hoài Giang cũng xem qua tình báo cụ thể, khi hắn thấy Hoàng Đông Kiệt dùng thủ đoạn gì không mất một binh một tốt tàn sát mười lăm vạn Thiên Thần quân, lại dùng mưu kế gì lừa gạt mở cửa thành đoạt được Hưng An phủ, cả người hắn choáng váng. Sao Đông Vũ vương này càng ngày càng trở nên đáng sợ như vậy, trước kia Đông Vũ vương mang theo Hắc Giáp quân đoàn đánh qua không ít trận thắng, nhưng lần đó so sánh với lần này, lấy không tử vong tàn sát mười lăm vạn đại quân, phần chiến tích này đủ để xưng là tiền cổ đệ nhất mưu sĩ rồi.

Nghĩ đến bản chất đáng sợ của Đông Vũ vương, bây giờ hắn bằng lòng tin tưởng Đông Vũ vương là người của triều đình, cũng không dám tưởng tượng Đông Vũ vương là địch nhân.

Vì nếu như có đối thủ như vậy, ngươi thua cũng không biết thua như thế nào.

“Đúng, ngũ hoàng thúc là người trong hoàng thất, trẫm tin tưởng hắn.”

Hoàng Minh Long cũng bị ngũ hoàng thúc học thức phong phú và mưu kế cao cấp làm cho kinh ngạc.

Hiểu dược lý, không có học thức thì không thể biết đến hai loại thực vật có thể chế tạo ra các loại thuốc như nhuyễn cốt tán.

Biết thiên thời, không có học thức thì làm sao nhìn ra buổi chiều sẽ có gió đông nam thổi, lợi dụng hoàn hảo tốc độ gió cấp bảy cấp tám chôn vùi toàn bộ địch nhân.

Đáng sợ nhất chính là ngũ hoàng thúc còn chưa khai chiến đã dự đoán được hành động tiếp theoc ủa địch nhân sau khi thất bại, sớm một bước để đám người Đinh Chính Trạch đi lừa cửa thành Hưng An phủ.

Mưu kế một vòng giữ một vòng, thời thời khắc khắc đều dự liệu bước tiếp theo của địch nhân, đây căn bản cũng không cho địch nhân một con đường sống.

ngũ hoàng thúc quá đáng sợ, nếu ngũ hoàng thúc có tâm tạo phản, ngoại trừ lão tổ ra, những người bọn họ có lẽ đều sẽ bị ngũ hoàng thúc dùng mưu kế ấn trên mặt đất hung hăng chém giết. Cũng may trong lòng ngũ hoàng thúc vẫn luôn hướng về triều đình, bằng không ngũ hoàng thúc sẽ không dễ dàng buông tha binh quyền, bây giờ ngũ hoàng thúc đánh thắng, vậy tượng trưng cho thể diện của người trong hoàng thất.

Về phần bây giờ Hoàng Đông Kiệt tạm thời chưởng quản hơn mười vạn Trấn Võ quân, Hoàng Minh Long chọn bỏ lại phía sau.

“Ngũ hoàng thúc chém tới hai mươi vạn đại quân Thiên Thần giáo, kế tiếp, có lẽ ngũ hoàng thúc phải đối mặt với Thiên Thần giáo điên cuồng trả thù, cũng không biết ngũ hoàng thúc có thể chống đỡ được đợt trùng kích Thiên Thần quân hay không.”

Hoàng Minh Long vừa nói xong, một thái giám vội vàng chạy vào.

“Bệ hạ, đây là thư tay Đông Vũ vương truyền đến.”

Hoàng Minh Long vừa nghe được thư của ngũ hoàng thúc, vội vàng cầm thư tới xem.

Vừa nhìn hắn ngây ngẩn cả người.

Hết chương 169.
Bình Luận (0)
Comment