“Vương gia, có hai Tông Sư cùng sáu Tiên Thiên phản kháng kịch liệt, chúng ta không có cách nào, chỉ có thể giết bọn họ.”
Đinh Chính Trạch cung kính bẩm báo với Hoàng Đông Kiệt.
“Vương gia, có phải ngài bắt nhầm người hay không, ta đã phạm phải chuyện gì, cần phải tốn nhiều công sức như vậy phái người đến bắt ta?”
Có một cao thủ Tiên Thiên không cam lòng, hắn còn đang ôm tâm lý may mắn, làm bộ như không quen biết người bên cạnh, làm bộ như mình là một người vô tội.
“Đừng giả vờ, quân doanh có thành lập Tiên Thiên doanh và Tông Sư doanh, các ngươi không đi Tiên Thiên doanh cùng Tông Sư doanh mưu cầu đãi ngộ tốt hơn, lại chạy tới Tân Binh doanh bắt đầu từ tiểu binh.”
“Là sợ ở Tiên Thiên doanh và Tông Sư doanh bị chúng ta tra ra thân phận đúng không?”
“Nếu như Tân Binh doanh trà trộn vào một hai Tiên Thiên cùng Tông Sư có tính cách kỳ lạ cũng không có gì đáng trách.”
“Nhưng trà trộn vào mười một cường giả Tông Sư cùng hai mươi mốt cao thủ Tiên Thiên thì vấn đề này lớn rồi.”
“Vấn đề rõ ràng như vậy các ngươi cảm thấy vương gia sẽ không phát hiện ra sao?”
Đinh Chính Trạch lạnh lùng nhìn những người trước mắt này.
“Các ngươi thật bắt nhầm người rồi, ta căn bản không biết những người này, ta chỉ là đơn thuần nhàm chán, chạy tới trải nghiệm cảm giác làm lính một chút thôi.”
Còn có cao thủ Tiên Thiên không thừa nhận, tiếp tục ôm tâm lý may mắn ngụy trang tiếp.
“Kéo ra ngoài chém!”
Hoàng Đông Kiệt thấy có người đến lúc này còn không hết hy vọng, cũng lười nói gì thì kêu bọn người Đinh Chính Trạch kéo ra ngoài chém.
“Oan uổng quá, các ngươi thật đổ oan cho ta, ta thật sự chỉ đơn thuần...”
Cao thủ Tiên Thiên còn đang giãy dụa, kết quả bị Đinh Chính Trạch đánh ngất đưa ra ngoài chém.
“Bây giờ các ngươi còn có gì muốn nói không? Có muốn giống như người trước ôm tâm lý may mắn kêu oan hay không?”
Những kẻ ám sát thấy cảnh tượng này, tâm lý may mắn hoàn toàn tan vỡ.
“Sao ngươi phát hiện ra chúng ta, chúng ta có không ít người tu luyện công pháp ẩn giấu khí tức, không phải là cường giả Đại Tông Sư thì không phát hiện ra chúng ta.”
“Làm sao ngươi đi dạo một vòng là có thể tìm ra toàn bộ chúng ta?”
Có một cường giả Tông Sư rất khó hiểu hỏi Hoàng Đông Kiệt.
“Biện pháp tìm ra các ngươi nhiều lắm, ta lười giải thích cho các ngươi.”
“Bây giờ cho các ngươi hai lựa chọn, một là chết, hai là làm khổ sai cho chúng ta, chọn đi!” Hoàng Đông Kiệt chầm chậm nói.
“Ngươi không tò mò muốn biết chúng ta là do ai phái đến sao?”
“Cái này cần phải tò mò sao, ngoại trừ Phật Môn ra còn có thế lực khác sao?”
“Ngươi, ngươi nhìn ra như thế nào?”
“Trên người các ngươi có mùi ta không thích, bởi vậy ta phán đoán ra thân phận của các ngươi rất kỳ lạ sao?”
Hoàng Đông Kiệt rất bình tĩnh trả lời.
“Chúng ta chọn làm việc khổ sai.”
Những kẻ ám sát không muốn chết chỉ có thể chọn làm việc khổ sai.
“Đưa bọn chúng xuống!”
Hoàng Đông Kiệt sai người dẫn những kẻ ám sát này xuống.
“Bây giờ thiết giáp kỵ binh hạng nặng đã làm được bao nhiêu bộ?”
Hoàng Đông Kiệt nhìn bản đồ toàn cảnh Thanh Châu hỏi.
“Vương gia, thợ rèn bộ vũ khí ngày đêm không ngừng gia công chế tạo, đến bây giờ đã chế tạo ra hơn bốn ngàn bộ thiết giáp kỵ binh hạng nặng.”
Đinh Chính Trạch cung kính trả lời.
“Rất tốt, những bộ đã chế tạo ra cộng với nguyên bản của Trấn Võ quân và của Hắc Giáp quân đoàn mang đến, ước chừng có hơn tám ngàn bộ.”
“Tiếp tục, để thợ rèn của Hắc Giáp quân đoàn cũng gia nhập, tranh thủ trong vòng ba ngày, chế tạo ra hai ngàn bộ cho ta.”
Hoàng Đông Kiệt ra lệnh.
Đinh Chính Trạch và Chu Thành Văn lĩnh mệnh đi xuống an bài.
“Vương gia, kỵ binh thiết giáp hạng nặng chỉ có sử dụng trên bình nguyên mới có thể phát huy ra tác dụng của nó, chiến trường tiếp theo là ở bình nguyên sao?”
Đổng Siêu Khải hỏi.
“Đúng, chiến trường lần này không phải do chúng ta lựa chọn, là do địch nhân lựa chọn. Có vết xe đổ của Thiên Thần quân, Thiên Hùng quân và Bình Thế quân sẽ tranh thủ lựa chọn chiến trường trước.”
“Bọn họ sợ ta sẽ mượn địa hình cùng thiên thời tính kế bọn họ, bọn họ chỉ có lựa chọn đại thảo nguyên mênh mông vô bờ, như vậy dù ta sử dụng âm mưu quỷ kế gì thì bọn họ vẫn có thể kịp thời phát hiện.”
“Không có cách nào, vì đối phó bọn họ, ta chỉ có thể chuẩn bị càng nhiều thiết giáp kỵ binh hạng nặng càng tốt.”
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nói.
“Thì, thì ra vương gia ngươi bảo chúng ta chế tạo thiết giáp kỵ binh hạng nặng là vì đối phó bọn họ. Vương gia ngươi quả thực là thần nhân, ngay từ lúc mở đầu đã chuẩn bị đến bước này.”
Lư Vũ Long lúc này hoàn toàn không còn gì để nói...
“Thiết giáp kỵ binh hạng nặng đã có, bây giờ chúng ta cần một vạn con ngựa tốt cùng một vạn dũng sĩ chân chính.”
“Ngựa không thành vấn đề, dũng sĩ xung phong hãm trận phải tuyển chọn cho tốt, để Trấn Võ quân và Hắc Giáp quân đoàn chuẩn bị sẵn sàng, hai ngày nay chúng ta tranh thủ tuyển chọn ra một vạn dũng sĩ.”
Hoàng Đông Kiệt ra lệnh một chút, Trấn Võ quân và Hắc Giáp quân đoàn đều hoạt động.
Tất cả những người lính tràn đầy nhiệt huyết đều muốn trở thành một trong một vạn dũng sĩ đó. Được Ma giáo cùng Phật Môn chỉ thị, hai người Phùng Lam Lỗi và Hậu Đăng Phong gặp mặt nhau.
“Thật sự là không ngờ chúng ta lại hợp tác.”
Phùng Lam Lỗi không còn gì để nói, quan hệ giữa Phật Môn và Ma giáo sau lưng hắn rất căng thẳng.
Ai ngờ vì một Đông Võ Vương mà Phật Môn cùng Ma giáo lại đạt được sự đồng thuận, để Thiên Hùng quân và Bình Thế quân liên hợp đối phó Đông Võ Vương.
“Ta cũng không muốn hợp tác với ngươi, nhưng ta và ngươi đều biết Đông Võ Vương đáng sợ, buộc chúng ta không thể không đi với nhau.”
Trong lòng Hậu Đăng Phong cũng cực kỳ bài xích chuyện hợp tác với Thiên Hùng quân, nhưng đối mặt với uy hiếp của Đông Võ Vương, hắn không thích như thế nào cũng phải hợp tác với Thiên Hùng quân vì hắn muốn sống sót.
“Không cần nói nhảm nữa, vào vấn đề chính, chúng ta đối phó Đông Võ Vương như thế nào?” Phùng Lam Lỗi đi thẳng vào vấn đề hỏi.