“Trấn Võ quân chiêu mộ tân binh, chúng ta an bài không ít người trà trộn vào mưu cầu tình báo.”
“Ai ngờ Đông Võ Vương không biết dùng biện pháp gì mà rút hết toàn bộ quân cờ chúng ta an bài.”
“Kết quả hiện tại chúng ta không tình hình Trấn Võ quân như thế nào, cũng không biết Hoàng Đông Kiệt đã chuẩn bị như thế nào.”
“Không nắm giữ được tình hình của Trấn Võ quân, kế tiếp chúng ta phải càng thêm cẩn thận, vì đối thủ của chúng ta là Đông Võ Vương.”
Hậu Đăng Phong dừng lại một chút lại tiếp tục nói.
“Đông Võ Vương học thức rất khủng bố, hắn am hiểu lợi dụng địa hình và thiên thời, Thiên Thần quân chính là bị Đông Võ Vương mượn gió đông nam, mượn mưa to đánh bại.”
“Đối mặt với Đông Võ Vương học thức uyên bác lại quỷ kế đa đoan, chúng ta nhất định phải chủ động chiếm lĩnh tiên cơ mới được, Thiên Thần quân chính là vết xe đổ.”
“Bọn họ là vì bị Đông Võ Vương chiếm lĩnh tiên cơ, khắp nơi bị vây khốn mới bị Đông Võ Vương dùng nước lũ chôn vùi bốn mươi vạn đại quân.”
“Chiến trường phải do chúng ta chọn, vì hạn chế việc Đông Võ Vương lợi dụng thiên thời tính kế chúng ta, chiến trường này nhất định phải khắc chế Đông Võ Vương.”
Hậu Đăng Phong đưa ra bản đồ toàn cảnh Thanh Châu, dùng ngón tay vẽ một vòng trên bản đồ, điểm chỗ khoanh tròn chỉ cho Phùng Lam Lỗi xem.
“Thảo nguyên Thanh Hoa?”
“Không sai, chiến trường của chúng ta chọn là ở thảo nguyên Thanh Hoa, thảo nguyên Thanh Hoa là thảo nguyên lớn nhất Thanh Châu, trăm dặm xung quanh đều là bình nguyên.”
“Nơi này không có sơn cốc, không có rừng rậm, cũng không có sông lớn, như vậy sẽ hạn chế rất nhiều việc Đông Võ Vương lợi dụng những địa hình này tính kế chúng ta.”
“Vì chiếm lĩnh tiên cơ, chúng ta phải dựng trại ở thảo nguyên Thanh Hoa trước Đông Võ Vương một bước.
“Chỉ cần chúng ta chuẩn bị đầy đủ, địa hình lại hạn chế rất nhiều âm mưu quỷ kế của Đông Võ Vương, Đông Võ Vương chỉ có thể bị ép buộc bất đắc dĩ cứng đối cứng với chúng ta.”
“Trấn Võ quân gần đây gia tăng không ít tân binh nhưng họ phải để lại quân thủ thành cần thiết, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể phái ra hai mươi vạn quân đội xuất chinh, cộng thêm hai mươi vạn binh Hắc Giáp quân đoàn, bọn họ tổng cộng có bốn mươi vạn đại quân.”
“Binh lực hai bên chúng ta cộng lại ít nhất cũng phải nhiều hơn bọn họ hai mươi vạn nhân mã, chỉ cần Đông Võ Vương không sử dụng được âm mưu quỷ kế, trên phương diện dùng binh lực cứng đối cứng, thắng lợi tuyệt đối thuộc về chúng ta!”
Hậu Đăng Phong phân tích từng cái một.
“Sao ngươi chắc chắn Đông Võ Vương nhất định sẽ quyết đấu cao thấp cùng chúng ta ở thảo nguyên Thanh Hoa, cũng không sợ hắn không tới Thảo nguyên Thanh Hoa hoặc là hắn vòng vo đánh lén sau lưng chúng ta sao?”
Phùng Lam Lỗi nghi ngờ hỏi.
“Cho nên chúng ta phải hạ chiến thư cho Đông Võ Vương, cũng phái người theo dõi đại quân của bọn họ.”
Hậu Đăng Phong rất tự tin nói.
“Hạ chiến thư? Ngươi chắc chắn Đông Võ Vương sẽ tiếp nhận sao?”
Phùng Lam Lỗi rất tò mò sự tự tin này đến từ đâu.
“Nếu như ta mang chuyện hạ chiến thư quậy đến người trong thiên hạ đều biết hết, bây giờ Đông Võ Vương là bài danh của triều đình, triều đình vì lòng dân thiên hạ nhất định sẽ kêu Đông Võ Vương tiếp nhận.”
“Nếu Đông Võ Vương sợ chiến không tới, vậy thì sẽ sinh ra nhiều lời đồn đãi, danh vọng cao của Đông Võ Vương cũng sẽ sụp đổ trong nháy mắt.”
“Vậy chúng ta coi như là không chiến mà thắng.”
Hầu Đăng Phong biết khả năng bức Đông Võ Vương ứng chiến không lớn nhưng hắn cảm thấy người kiêu ngạo như Đông Võ Vương sẽ không vì sợ chiến mà không tới.
“Làm theo lời ngươi nói, chúng ta lập tức tập kết đại quân dựng trại ở thảo nguyên Thanh Hoa trước một bước.”
Phùng Lam Lỗi suy nghĩ một chút quyết định dựa theo kế hoạch của Hầu Đăng Phong.
“Vương gia, không ngoài dự đoán của ngài, Thiên Hùng quân và Bình Thế quân hoàn toàn liên hợp lại cùng nhau.”
“Quân đội hai bên bọn họ cộng lại tổng cộng có sáu mươi lăm vạn đại quân, đích đến đại quân của bọn họ chính là thảo nguyên Thanh Hoa mà vương gia ngài dự liệu.”
“A, đúng rồi, bọn họ còn phái người đưa thư khiêu chiến tới.”
Đinh Chính Trạch kích động đưa thư khiêu chiến cho Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt tiếp nhận thư khiêu chiến, nhìn thoáng qua nội dung trên thư khiêu chiến.
Nội dung rất đơn giản, ba ngày sau ở thảo nguyên Thanh Hoa cùng bọn họ quyết đấu cao thấp. “Thật biết bày trò khôn vặt, quân đội chúng ta chạy tới thảo nguyên Thanh Hoa cần ba ngày, bọn họ kêu chúng ta ba ngày sau cùng bọn họ quyết đấu cao thấp.”
“Đây là muốn chúng ta lấy thân thể mệt mỏi chém giết cùng bọn họ, thật sự là dám nghĩ thế, sao ta có thể theo tâm ý của bọn họ mà đến?”
Hoàng Đông Kiệt cười khẽ lắc đầu nói.
“Vương gia, bọn họ đã công bố chuyện thư khiêu chiến cho người trong thiên hạ đều biết hết, nếu như đến lúc đó chúng ta không chạy tới thảo nguyên Thanh Hoa, có thể...”
Đám người Đinh Chính Trạch hơi lo lắng nói.
“Quan điểm của những người khác quan trọng lắm sao, đánh nhau không thể gấp, gấp gáp sẽ xảy ra loạn.”
“Phản quân muốn dùng người trong thiên hạ gây áp lực cho ta, nhưng thủ đoạn nhỏ bé này của bọn hắn thật sự không tốt lắm, ta sẽ không mang sinh mệnh của binh lính ra nói đùa.”
“Nếu có bất kỳ mệnh lệnh nào từ triều đình hoặc bất kỳ lời chỉ trích nào từ người trong thiên hạ thì đừng để ý đến. Chúng ta theo bước của chúng ta, vững vàng nắm chắc.”
“Chúng ta gần như đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng nên để đại quân xuất phát. Tốc độ hành quân của chúng ta không cần nhanh, chậm rãi chạy về phía thảo nguyên Thanh Hoa là được.”
Hoàng Đông Kiệt không để ý tới thư khiêu chiến do địch đưa tới, tiếp tục không chút hoang mang theo mà đi theo bước chân của mình, rất nhanh Hoàng Đông Kiệt cũng dẫn bốn mươi vạn đại quân xuất phát.
Chớp mắt đã trôi qua ba ngày.