“Cái này xong rồi, không, ta còn phải cho các ngươi thêm chút nhiên liệu.”
Hoàng Đông Kiệt nói xong quay đầu nhìn Trương Hải Hoa bên cạnh, Trương Hải Hoa nhận lệnh, dựa theo kịch bản hoàng Đông Kiệt đưa ra lúc trước, đánh mắt với nhân viên phía sau.
Trong chốc lát, hỏa quang cuồng dã phía sau nhuộm đỏ trời đất, khói đen cuồn cuộn phóng lên cao nhiễm nửa chân trời.
Tất cả binh lính thấy khói đặc phóng lên từ phía sau, bọn họ đều kinh hãi, đó là nơi cất giữ lương thảo của bọn họ.
Mẹ kiếp, vương gia đốt lương thảo!
“Thấy chưa, ta đã đốt hết toàn bộ lương thảo trong quân rồi, nói cách khác chúng ta không còn đường lui!”
“Hoặc là chúng ta thắng, cướp lương thảo của địch nhân tự dùng.”
“Hoặc là chúng ta thất bại thảm hại, bị địch nhân đuổi giết đến chết, hoặc là trong quá trình chạy trốn bị chết đói.”
“Ta biết hành vi đốt lương thảo là hành vi thừa thải, vì chỉ cần nhìn sự điên cuồng trong mắt các ngươi, ta biết trận thắng lợi này đã thuộc về chúng ta.”
“Nhưng ta vẫn đốt lương thực, đoạn tuyệt cơ hội rút lui của chúng ta.”
“Đây là niềm tin, cũng là quyết tâm!”
Thứ Hoàng Đông Kiệt đốt cũng không phải là lương thảo, hắn trải qua nhiều kiếp như vậy, không thể không biết lương thảo có được không dễ dàng.
Lương thảo sớm đã bị hắn lén dời đi, cái bị thiêu chỉ là thuyền bè lúc trước, thuyền bè dùng một lần không chỉ là phế vật được tận dụng, cũng tương đối phù hợp với hành động phá nồi dìm thuyền.
Hành động phá nồi dìm thuyền vừa xuất hiện, hiệu quả tương đối tốt, Hoàng Đông Kiệt đã thấy trong mắt binh lính chỉ có niềm tin tiến lên phía trước, không có mang theo bất kỳ tâm lý may mắn nào.
Khói đặc cuồn cuộn phóng lên trời tự nhiên cũng khiến cho người bên đại quân liên hợp nhìn thấy.
“Chuyện gì xảy ra, trận doanh địch nhân sao lại bốc khói dày đặc như vậy, trận doanh của bọn họ bị lửa lớn thiêu hay là như thế nào?”
Phùng Lam Lỗi không tin Đông Võ Vương quản lý kém như vậy, doanh địa nói đốt liền đốt, chắc chắn là Đông Võ Vương lại đang làm trò quỷ gì.
Hắn đang chờ, đang chờ tình báo binh mang tin tình báo trở về.
“Báo, khói dày đặc cuồn cuộn này đến từ nơi địch cất giữ lương thảo.”
“Lương thảo của địch không biết vì nguyên nhân gì mà bốc cháy, với lượng khói dày đặc này thì có lẽ toàn bộ lương thảo của địch đều bị lửa bao trùm.”
Tình báo binh rất kích động, ai không biết lương thảo là huyết mạch quân đội, một khi lương thực xuất hiện vấn đề, đại quân tuyệt đối sẽ xuất hiện động loạn.
Nguyên nhân lương thực của địch bốc cháy là gì, điều này không quan trọng, quan trọng là huyết mạch của địch bị đứt, hoàn toàn không có năng lực đánh một trận với bọn họ.
Dù Đông Võ Vương có kế sách thông thiên cũng không thay đổi được định luật thiên cổ.
“Ha ha ha...Trời ban cho cơ hội tốt, thật sự là trời ban cho cơ hội tốt, nhanh, nhân cơ hội này, chúng ta lập tức xuất binh”
“Chờ đã!”
Phùng Lam Lỗi nghe được lương thực địch nhân bị thiêu thì trên mặt mừng như điên, chuẩn bị thừa cơ hội này tiêu diệt Đông Võ Vương.
Kết quả hắn còn chưa nói hết đã bị Hậu Đăng Phong ngăn cản.
“Trời ban cho cơ hội tốt? Ngươi cũng không ngẫm lại, nếu như đây là Đông Võ Vương cố ý đốt lương thực dẫn chúng ta vào bẫy thì sao!”
Thấy vẻ mặt khó hiểu của Phùng Lam Lỗi, Hậu Đăng Phong rất bình tĩnh giải thích.
“Không thể nào, lương thảo chính là huyết mạch quân đội, Đông Võ Vương không thể không biết, hắn dám lấy cái này tính toán chúng ta sao?”
Phùng Lam Lỗi bán tín bán nghi nói.
“Đông Võ Vương là người như thế nào, mưu lược của hắn rất bất ngờ, hơn nữa ngươi có chắc thứ hắn đốt chính là lương thảo mà không phải vật thay thế khác hay không?”
Hậu Đăng Phong biết đối phó với người có quỷ kế đa đoan như Đông Võ Vương nhất định phải bình tĩnh, không thể bị Đông Võ Vương lừa gạt.
Mỗi một bước cờ Đông Võ Vương hạ xuống đều có tác dụng của nó, nếu như không hiểu tác dụng của bộ cờ này, xuất kích lung tung sẽ gặp phải tai ương.
Ai không biết tầm quan trọng của lương thảo, thời khắc mấu chốt này, lương thực địch nhân đột nhiên bị thiêu, bản thân thấy có chỗ không ổn.
Hắn hoài nghi đây là mưu kế của Đông Võ Vương, chắc chắn là Đông Võ Vương vì dẫn dụ bọn họ vào bẫy mới làm ra cảnh này.
“Ngươi nói rất đúng, thiên thời địa lợi nhân hòa chúng ta đều chiếm đoạt. Đông Võ Vương muốn thắng nhất định là muốn biến mình thành chủ đạo, hắn muốn chúng ta chủ động ra khỏi thảo nguyên.”
“Thiếu chút nữa bị lừa, Đông Võ Vương này thật sự là một lão âm bức, dĩ nhiên dùng phương pháp đốt lương thực dụ dỗ chúng ta.”
Phùng Lam Lỗi suy nghĩ một chút, gần như toát mồ hôi lạnh vì hành vi ngu ngốc của mình. Đông Võ Vương này rất nham hiểm, sao có thể ngu ngốc đến mức không bảo vệ tốt lương thảo của mình.
Đây là một cái bẫy, thiếu chút nữa hắn đã rơi vào bẫy.
“Báo, Đông Võ Vương suất lĩnh đại quân tiến vào nguyên!”
“Cái gì?”
Vả mặt tới rồi, vừa rồi còn thề son sắt cho rằng Đông Võ Vương muốn dẫn dụ bọn họ mắc câu, ai ngờ Đông Võ Vương tiến vào.
“Truyền lệnh xuống, toàn quân bày trận, chờ địch nhân đến.”
Hai người Phùng Lam Lỗi kiềm nén tạp niệm trong lòng. Bọn họ biết mặc kệ là lúc trước địch nhân truyền đến âm thanh giết chóc khí thế áp đảo như thế nào, hay là việc lương thảo bị cháy một cách kỳ lạ ra sao, đều chứng tỏ lần này Đông Võ Vương tuyệt đối hung mãnh mà tới.
Đối mặt với việc Đông Võ Vương chủ động xuất kích, bọn họ lựa chọn cẩn thận một chút, bày trận tại chỗ chờ đại quân Đông Võ Vương đến.
Không bao lâu sau, sáu mươi lăm vạn quân liên hợp bày binh bố trận xong.
Số lượng đầu người rậm rạp chằng chịt đã khiến cho thiên địa nghiêm túc, sáu mươi lăm vạn liên hợp quân dị thường ngưng trọng, khí tức tuyệt sát khiến cho không khí ngưng tụ, bọn họ đều nghe nói đến tin đồn khủng bố của Đông Võ Vương.
Vì sống sót, bọn họ ai nấy đều tăng nghị lực và tinh thần của mình lên cực điểm. Cũng vì khí thế này, bọn họ thoạt nhìn như hắc hổ mai phục ở chỗ tối tăm, cơ bắp toàn thân căng cứng nhìn chằm chằm hung sư bên kia núi sắp tới.
Nhìn sĩ thế quân đội cường đại như thế, lòng tin của hai người Phùng Lam Lỗi nâng lên.
Có phần ngưng tụ này, việc đánh tan Đông Võ Vương còn khó sao?
Thời gian trôi qua, từng đợt tiếng bước chân dần dần từ phía chân trời truyền đến, chấn động liên quân chờ đợi đã lâu.