“Thôn Oa Ngưu, Dương đại nương.”
Hoàng Thiên Trấn từ tình báo biết được Trần Vũ Linh mấy tháng nay vẫn ở thôn Oa Ngưu sống theo Dương đại nương.
Khi thấy Trần Vũ Linh đói xỉu được Dương đại nương cứu về thôn, Hoàng Thiên Trấn bất đắc dĩ lắc đầu: Thật sự là một cô nương ngốc, bình thường luẩn quẩn trong nhà, bây giờ chạy ra bên ngoài chịu tội, thật coi như bên ngoài cũng giống như trong nhà, cơm đến há miệng, áo đến đưa tay hay sao?
Hoàng Thiên Trấn lại đọc được tình báo về Dương đại nương, năm xưa mất chồng, gian nan nuôi hai nữ nhi khôn lớn, hai nữ nhi đều đã lập gia đình.
Vì không muốn thêm rắc rối và gánh nặng cho hai nữ nhi, nàng đã rời đi trở lại thôn Oa Ngưu với lý do không quen với việc ở nhà hai nữ tế.
Nàng nhặt được Trần Vũ Linh, thấy Trần Vũ Linh đáng thương bèn thu nhận nàng, nàng đối xử với Trần Vũ Linh rất tốt, xem như là nữ nhi của mình.
Hoàng Thiên Trấn đọc xong những tin tình báo này, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước hắn còn lo Trần Vũ Linh ở bên ngoài chịu khổ, bây giờ thấy Trần Vũ Linh gặp phải người tốt, cuối cùng hắn cũng yên tâm.
Vì thế hắn cũng không kéo dài, lấy được địa chỉ cụ thể của thôn Oa Ngưu, cưỡi ngựa nhanh chóng xuất phát về phía thôn Oa Ngưu.
Một ngày sau, cuối cùng hắn cũng đến thôn Oa Ngưu. Với dân số không nhiều, họ Dương và họ La của thôn Oa Ngưu chiếm đa số, người trong thôn thường dựa vào săn bắn và làm ruộng sinh sống.
“Đại gia, xin hỏi nhà Dương đại nương đi như thế nào?”
Hoàng Thiên Trấn thấy có một lão nhân ở cửa thôn đang hóng mát dưới một gốc cây lớn thì dắt ngựa tới lễ phép hỏi.
“Ngươi đang nhắm tới vị cô nương xinh đẹp mà Dương đại nương nhặt được đúng không?”
Đại gia bị hỏi thấy Hoàng Thiên Trấn đến từ bên ngoài, lại dắt ngựa, trong mắt rất nhiều người có ngựa chính là có tiền.
Thôn Oa Ngưu chỉ là một thôn trang nhỏ, có thể dẫn người có tiền đến thôn chỉ có vị cô nương như hoa như ngọc nhà Dương đại nương mà thôi.
Hơn nữa các trấn xung quanh cũng có không ít các công tử thiếu gia nổi danh ở huyện thành, đại gia ở cửa thôn cũng đã sớm quen.
“Đại gia, sao ngươi biết ta đi tìm nàng?”
Hoàng Thiên Trấn không biết nguyên nhân trong đó, tò mò hỏi.
“Thôn Oa Ngưu không nổi tiếng, có thể đưa người ngoài vào thôn ngoại trừ nàng còn có thể có ai.”
“Nếu như ngươi nhắm tới vị cô nương kia mà đến, ta khuyên ngươi nên sớm rời đi thì tốt hơn, nàng là người mà ngươi không thể đụng vào.”
Đại gia ở cửa thôn thấy Hoàng Thiên Trấn lễ phép nên nói thêm một câu.
“Vì sao nói không đụng tới nàng được?”
Hoàng Thiên Trấn nghe xong càng thêm tò mò hỏi.
“Mỗi thôn đều có những thanh niên lưu manh chơi bời lêu lổng, thôn chúng ta cũng không ngoại lệ. Vị cô nương đó đến thôn liền thu hút sự chú ý của những kẻ nhàn rỗi đó."
“Nhưng những người chơi bời lêu lổng đó chỉ cần nảy sinh ý niệm lệch lạc, hoặc là có hành vi quấy rối, ngày hôm sau tất cả bọn họ đều sợ hãi chạy ra ngoài mưu sinh.”
“Công tử thiếu gia có tiền có thân phận nổi danh bên ngoài vào thôn cũng giống như vậy, tới một lần cũng không thấy bọn họ đến thôn lần thứ hai.”
“Rõ ràng những người này đều bị uy hiếp mạng sống mới không thể không làm như vậy, điều này đã chứng tỏ thân phận của vị cô nương đó cực kỳ không đơn giản.”
“Tiểu tử, ngươi vẫn nên đừng đi, vị cô nương đó đẹp thì đẹp nhưng không phải người bình thường có thể nhúng chàm, cẩn thận gặp phải tai họa.”
Khi còn trẻ đại gia ở cửa thôn cũng ra ngoài mưu sinh, biết rất nhiều chuyện đời chuyện người, nhìn tiểu tử trước mắt thuận mắt bèn nói thêm vài câu.
“Phụ vương chính là phụ vương, làm việc gì cũng cẩn thận.”
Hoàng Thiên Trấn đã đoán được người âm thầm bảo vệ Trần Vũ Linh là ai, ngoại trừ phụ vương hắn an bài còn có thể có ai.
“Cám ơn đại gia nhắc nhở, có thể nói cho ta biết nhà Dương đại nương đi như thế nào không?” Hoàng Thiên Trấn cười hỏi.
“Ngươi...Quên đi, nhắc cũng đã nhắc rồi, ngươi có nghe hay không là việc của ngươi.”
“Đi con đường nhỏ này, cuối cùng rẽ trái nhà thứ ba chính là nhà Dương đại nương, nếu còn phán đoán không ra cái nào là hộ thứ ba...”
“...Thì nhìn sân một chút, sân dùng tre vây quanh, bên trong nuôi không ít gà vịt, cái này rất dễ nhận ra.”
Đại gia cửa thôn nói xong, phất tay đuổi Hoàng Thiên Trấn đi.
Hoàng Thiên Trấn cảm tạ lần nữa, đi về phía mà đại gia đã chỉ dẫn, rất nhanh hắn đến ngoài viện nhà Dương đại nương, mà hắn cũng thấy Trần Vũ Linh.
Lúc này Trần Vũ Linh ăn mặc rất giản dị nhưng không che giấu được vẻ đẹp của nàng, mấy tháng nay nàng học được không ít thứ cùng Dương đại nương.
Trồng rau, nuôi gà, dệt vải, v.v. nàng đã học được, cuộc sống có một chút khổ cực nhưng nàng rất hài lòng với cuộc sống bây giờ.
Hôm nay như thường lệ, cho gà vịt ăn xong dệt vải một hồi, nghỉ ngơi một chút, lại đang quét dọn lá rụng trong sân.
Chỉ là trong lúc nàng quét dọn lá rụng, nàng thấy người không ngờ tới, nam nhân đứng ngoài sân mà nàng không biết nên đối mặt như thế nào.
Buông tay, chổi ngã xuống đất, nàng chạy trở lại phòng, trốn tránh Hoàng Thiên Trấn.
“Vũ Linh, sao ngươi lại như vậy?”
Dương đại nương đang dệt vải trong phòng thấy Trần Vũ Linh hoảng hốt chạy vào, tầm mắt thỉnh thoảng nhìn trộm bên ngoài, giống như bên ngoài có người gì không tốt.
“Đại nương, ta, ta...”
Nghe thấy đại nương hỏi, Trần Vũ Linh không biết nên giải thích như thế nào, nàng chưa bao giờ nói qua thân phận thật sự của mình với Dương đại nương.
Nam nhân bên ngoài khiến cho nàng cảm thấy rất phức tạp, nàng không biết nên nói với Dương đại nương trạng thái của mình lúc này như thế nào.
“Là vì người thanh niên ngoài kia sao?”
Dương đại nương xuyên qua cửa sổ cũng thấy Hoàng Thiên Trấn đứng bên ngoài sân, biết Trần Vũ Linh bối rối là vì người thanh niên này. Trần Vũ Linh có quen biết với người trẻ tuổi này, hơn nữa quan hệ phức tạp, đây là phán đoán của Dương đại nương.
“Hắn có quan hệ gì với ngươi, là người nhà của ngươi hay là ai khác?”
Dương đại nương hỏi Trần Vũ Linh.