Trần Vũ Linh thấy rất phức tạp, nàng không biết nên giải thích quan hệ giữa nàng và Hoàng Thiên Trấn như thế nào, không ngừng lắc đầu che giấu nội tâm bối rối của nàng.
“Đại nương hiểu rồi, yên tâm, đại nương đi tìm hiểu một chút, xem hắn có mục đích gì. Nếu như hắn muốn bắt nạt ngươi, đại nương là người đầu tiên không đồng ý.”
Dương đại nương nhìn ra sẽ không có được đáp án từ Trần Vũ Linh, chỉ có thể tìm kiếm đột phá từ người thanh niên kia, hiểu được mục đích của người tới cùng lý do Trần Vũ Linh bỏ nhà đi.
“Đại nương, ta không đi, nếu hắn đến dẫn ta trở về, ta không đi cùng hắn!”
Trần Vũ Linh biết Hoàng Thiên Trấn rất có thể tới mang nàng trở về, một khắc Dương đại nương ra khỏi phòng, nàng vội vàng nói với Dương đại nương.
Dương đại nương nghe xong trong lòng hiểu rõ, nàng gật đầu với Trần Vũ Linh sau đó đi về phía Hoàng Thiên Trấn.
Hoàng Thiên Trấn thấy Trần Vũ Linh chạy vào trong phòng trốn hắn, biết đưa Trần Vũ Linh trở về có lẽ rất khó, chuẩn bị tới cửa cảm tạ Dương đại nương đã chăm sóc Trần Vũ Linh, phát hiện hai tay mình trống rỗng hơi xấu hổ.
Đang lúc hắn do dự có nên rời đi mua chút quà hay không, hắn thấy trong phòng có một lão phụ nhân đi tới chỗ hắn, hắn ý thức được lão phụ nhân này chính là Dương đại nương.
“Ngươi tới tìm Vũ Linh, ngươi là gì của Vũ Linh?”
Dương đại nương đi thẳng vào vấn đề hỏi.
“Vũ Linh là vị hôn thê của ta, ta tìm kiếm mấy tháng mới tìm được nơi này.”
Hoàng Thiên Trấn lễ phép trả lời.
“Vị hôn thê?”
Dương đại nương nội tâm thầm nghĩ quả nhiên là như thế, nàng nhìn Hoàng Thiên Trấn một cái, bộ dáng rất anh tuấn, lại lễ phép, là mẫu người mà không ít nữ hài tử yêu thích.
Nhưng sao Trần Vũ Linh lại bỏ nhà ra đi, chẳng lẽ Trần Vũ Linh không thích hắn, nhưng cảm xúc phức tạp trong mắt Trần Vũ Linh không giống như biểu hiện ra đối với một người không thích.
“Sao Vũ Linh phải bỏ nhà ra đi, ngươi tới tìm nàng là muốn dẫn nàng trở về hay sao?”
Dương đại nương tràn ngập khó hiểu hỏi.
“Dương đại nương, ngươi hẳn là nhìn ra thân phận của ta cùng Vũ Linh đều không đơn giản, giữa hai gia tộc chúng ta đã xảy ra một số chuyện khiến nàng phải bỏ nhà đi."
“Về phần chuyện gì thì không tiện nói với bên ngoài, xin Dương đại nương thông cảm.”
“Ta đã đi tìm nàng mấy tháng, tìm được rồi thì dĩ nhiên là muốn dẫn nàng trở về.”
Hoàng Thiên Trấn nghe xong biết Trần Vũ Linh không nói tình hình của mình với Dương đại nương, nghĩ đến thân phận hắn là nhi tử của Đông Võ Vương cũng không thể nói ra bên ngoài. Chỉ có thể nói chung chung với Dương đại nương...
“Ngươi có thể đi tìm nàng vài tháng, chứng tỏ ngươi quan tâm nàng, nhưng trong lòng nàng có mâu thuẫn, nói thẳng không muốn đi với ngươi.”
“Nhưng nàng là một vị cô nương tốt, đại nương ta cũng không muốn nhìn nàng chịu khổ cùng ta.”
“Nếu ngươi muốn dẫn nàng đi, hoặc là ngươi khiến cho nàng cam tâm tình nguyện đi theo ngươi, hoặc là để trưởng bối trong nhà nàng, tốt nhất là cha mẹ nàng đến dẫn nàng đi.”
“Bằng không ngươi miễn cưỡng dẫn nàng đi, đại nương ta cũng sẽ không đồng ý.”
Dương đại nương hiểu rõ người thanh niên trước mắt này mất mấy tháng đi tìm Trần Vũ Linh, chứng tỏ phẩm đức của hắn không tệ.
Hơn nữa Trần Vũ Linh là một nữ hài tử tốt, không nên đi theo bà già như nàng chịu khổ, có thể khuyên Trần Vũ Linh về nhà là tốt nhất.
“Làm sao nàng mới bằng lòng đi theo ta chứ?"
Hoàng Thiên Trấn suy nghĩ một lát, nghĩ không ra biện pháp gì, vì thế thỉnh giáo Dương đại nương.
“Vậy phải xem hành động của ngươi, muốn nàng đi theo ngươi, ít nhất phải cho nàng thấy được ý thành của ngươi.”
Dương đại nương dùng giọng điệu của người từng trải nói.
“Dương đại nương, trong thôn có nhà nào trống không?”
Hiểu được ý của Dương đại nương, Hoàng Thiên Trấn thấy thôn Oa Ngưu rất yên tĩnh, quyết định sống ở thôn Oa Ngưu một thời gian.
“Có, vừa vặn nhà hàng xóm bên cạnh bỏ trống, cả nhà bọn họ đều chuyển đến ở huyện thành.” “Ngươi muốn ở nhà này thì tìm thôn trưởng nói chuyện một chút, để thôn trưởng liên hệ với chủ nhân của căn nhà này, xem có thể cho thuê rẻ lại hay không.”
Dương đại nương cười chỉ về phía căn nhà kề bên trái nói.
Hoàng Thiên Trấn nhìn Dương đại nương, gian nhà kề bên không lớn không nhỏ, quy mô cũng gần giống với nhà của Dương đại nương.
Quan trọng là cách nhà Dương đại nương không đến năm mét, khoảng cách này thuận tiện cho hắn hiểu rõ tình hình của Trần Vũ Linh.
“Dương đại nương, chuyện này, nhà thôn trưởng đi như thế nào, ta đi nói chuyện với hắn một chút.”
Hoàng Thiên Trấn rất hài lòng với căn nhà này, cũng biết Dương đại nương đang giúp hắn, hắn rất cảm kích với Dương đại nương.
“Lúc ngươi vào thôn, có thấy đại gia dưới một gốc cây lớn ở cổng thôn hóng mát hay không, hắn chính là thôn trưởng thôn Oa Ngưu, khoảng thời gian này hẳn là hắn ở đó.”
Dương đại nương cười đáp lại.
“Đó là hắn.”
Bây giờ Hoàng Thiên Trấn biết đại gia chỉ đường cho hắn chính là thôn trưởng.
“Thôn trưởng tên là La Cường, hắn không thích người khác nói hắn già, thích người khác gọi hắn là La nhị thúc hoặc thôn trưởng.”
“Ngươi nói rõ tình hình của ngươi với thôn trưởng, nếu hắn còn không yên tâm với ngươi, ngươi nói ta bảo lãnh cho ngươi.”
Dương đại nương nói.
Hoàng Thiên Trấn gật gật đầu, cảm tạ Dương đại nương vạn phần rồi chạy đi tìm thôn trưởng.