“Đại nương, hắn nói gì với ngươi?”
Trần Vũ Linh thấy Hoàng Thiên Trấn rời đi mới ra khỏi phòng thì đến bên cạnh Trần đại nương hỏi.
“Hắn nói ngươi là vị hôn thê của hắn, mục đích của hắn đúng là muốn mang ngươi về.”
Trần Vũ Linh nghe được vị hôn thê cũng sửng sốt một chút nhưng nàng không phản bác gì.
“Ta đã nói với hắn mong muốn của ngươi, nói rằng ngươi không muốn đi với hắn.”
“Nhưng hắn không bỏ cuộc lại không muốn ép buộc ngươi đi với hắn, hắn thấy nhà hàng xóm của chúng ta không có ai ở.”
“Hắn bèn chạy đến chỗ trưởng thôn chuẩn bị thuê căn nhà trống bên cạnh chúng ta. Nếu không có gì bất ngờ, chẳng mấy chốc sẽ là hàng xóm của chúng ta.”
Dương đại nương cố hết sức nói tốt cho Hoàng Thiên Trấn.
“Hắn, sao hắn lại có thể như thế?”
Trần Vũ Linh vừa nghe Hoàng Thiên Trấn sau này sẽ ở bên cạnh nàng thì bối rối.
“Vũ Linh, đại nương không biết vì nguyên nhân gì mà ngươi bỏ nhà đi, ngươi là một cô nương tốt, đại nương không đành lòng nhìn ngươi tiếp tục đi theo đại nương chịu khổ.”
“Vị hôn phu của ngươi ở bên ngoài tìm kiếm ngươi mấy tháng, chỉ riêng điểm này đã chứng tỏ hắn quan tâm ngươi.”
“Hắn muốn dẫn ngươi đi, ngươi không muốn đi cùng hắn, hắn cũng không ép buộc ngươi, cho thấy hắn tôn trọng ngươi.”
“Thời đại này rất ít nam nhân coi trọng nữ nhân.”
“Đại nương không biết trong lòng ngươi nghĩ gì, nhưng nữ hài tử sớm muộn gì cũng sẽ phải tìm một chỗ dựa, hắn có thể vì ngươi làm đến mức này thì sao không phải là lựa chọn tốt nhất cho ngươi?”
Dương đại nương khuyên nhủ.
“Đại nương, hắn có thể rất tốt nhưng chuyện giữa ta và hắn rất phức tạp, không phải một hai câu có thể nói rõ ràng.”
Trần Vũ Linh nghe thấy Hoàng Thiên Trấn ở bên ngoài tìm kiếm nàng mấy tháng thì trong lòng cũng có khác thường nhưng nàng vẫn không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, hoặc là nói nội tâm nàng không muốn tiếp nhận hắn.
“Đại nương hỏi ngươi, ngươi bỏ nhà ra đi là vì hắn sao?”
“Có thể nói như vậy, cũng có thể nói không phải.”
Nàng vì chuyện phụ thân đã lợi dụng nàng để tính kế với Đông Võ Vương mới bỗng nhiên nghĩ không thông mà rời khỏi nhà bỏ trốn, Hoàng Thiên Trấn cũng có một phần nhỏ trong đó.
“Ngươi có ghét hắn không?”
“Chưa đến nỗi ghét.”
“Ngươi có thích hắn không?”
“Không thích!”
“Vậy ngươi cảm thấy hắn thế nào ?”
“Không biết!”
Hai người một hỏi một đáp.
“Chưa đến nỗi ghét, chứng tỏ ngươi không ghét hắn. Hỏi ngươi cảm thấy thế nào về hắn, ngươi nói không biết, có nghĩa là tâm ngươi loạn.”
“Tâm loạn cũng không quan trọng, thời gian sẽ giúp ngươi bình phục nó, sau này hắn sẽ ở bên cạnh, ngươi có thể chậm rãi quan sát hắn.”
“Cuối cùng ngươi sẽ tìm được đáp án trên người hắn.”
Dương đại nương cũng không nói nhiều, chuyện của người trẻ tuổi có thể thành hay không còn phải xem tâm ý của nhau.
“Thôn trưởng, có thể cho ta thuê phòng ở bên cạnh nhà Dương đại nương không?”
Hoàng Thiên Trấn đi tới cửa thôn thấy vị đại gia vẫn còn ở đây, vội vàng tiến lên lễ phép nói “Ngươi điên rồi, nảy sinh ý niệm sai lầm với vị cô nương đó thì sẽ xảy ra chuyện.”
La Cường nghe xong sắc mặt cứng đờ, đối với người thanh niên này không lời này có chút không vui.
“Thôn trưởng, ngươi hiểu lầm rồi. Đều trách ta không nói rõ với ngươi, thật ra ta là vị hôn phu của vị cô nương đó, ta đến đây là muốn đưa nàng trở về.”
“Nhưng vì một số nguyên nhân nàng không muốn trở về với ta, ta không có cách nào chỉ đành ở lại xem có thể khuyên nhủ nàng được hay không.”
“Nếu thôn trưởng ngươi không tin, có thể theo ta đến nhà Dương đại nương hỏi một chút, biết ta nói là có thật hay không.”
Hoàng Thiên Trấn cười giải thích.
“Ngươi là vị hôn phu của nàng à?”
La Cường nghe vậy sắc mặt hòa hoãn lại, ánh mắt bán tín bán nghi hỏi.
“Không thể giả được.”
La Cường vẫn không hoàn toàn tin tưởng, dẫn Hoàng Thiên Trấn đến nhà Dương đại nương làm sáng tỏ.
“Đúng vậy, hắn đúng là vị hôn phu của Vũ Linh.”
Dương đại nương thấy thôn trưởng dẫn Hoàng Thiên Trấn đến kiểm tra thì trả lời.
Hoàng Thiên Trấn thấy Trần Vũ Linh lại trốn vào trong phòng thì nội tâm hơi mất mát.
“Không ngờ ngươi thật sự là vị hôn phu của nàng, ngươi chắc chắn muốn thuê ngôi nhà đó sao?” La Cường biết thân phận của vị cô nương đó cực kỳ không đơn giản, người trẻ tuổi trước mắt này thân là vị hôn phu của vị cô nương, thân phận tuyệt đối không kém vị cô nương kia, thậm chí còn cao hơn.
Cô nương đó có Dương đại nương giúp đỡ còn dễ nói, người trẻ tuổi giàu có phú quý này có thể sống ở một thôn trang nhỏ lạnh lẽo như thế này sao?
“Chắc chắn!”
Hoàng Thiên Trấn trả lời rất chắc chắn.
“Vốn dĩ thôn không hoan nghênh người ngoài, nhưng ngươi có Dương đại nương bảo lãnh, vậy ta làm chủ cho ngươi thuê đi, mỗi tháng mười lăm văn tiền, ngươi thấy thế nào?”
La Cường cũng lười liên lạc với chủ nhân của căn nhà này, chủ nhân của ngôi nhà này mang theo cả nhà dọn vào huyện thành thì không còn ý trở về nữa.
Là trưởng thôn, ông đương nhiên có quyền xử lý những ngôi nhà bỏ hoang.
“Ta cũng không biết ở bao lâu, muốn đóng góp cho thôn nhiều hơn, nếu còn thiếu thì ngươi hãy nói ta.’
Hoàng Thiên Trấn biết thôn trưởng đã cho hắn giá ưu đãi nhất, hắn lấy hai lạng bạc ra giao cho thôn trưởng, để thôn trưởng tự quyết định.
“Nhiều quá rồi, ta biết ngươi không thiếu tiền nhưng tiền cũng không thể lãng phí như vậy, một lượng ta sẽ coi như ngươi đã mua căn nhà này.”
La Cường lấy một lượng trả lại cho Hoàng Thiên Trấn, cũng không cho thuê nữa, lấy giá một lượng bán ngôi nhà đó cho Hoàng Thiên Trấn.
Giao dịch hoàn tất, La Cường cũng rời đi.
Sau đó Hoàng Thiên Trấn ở thôn Oa Ngưu...