Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 225 - Chương 225. Ẩn Môn!

Chương 225. Ẩn Môn!
Chương 225. Ẩn Môn!

“Ngươi muốn thu ta làm đồ đệ sao?”

Trần Vũ Linh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó do dự, nàng không biết lai lịch của lão phụ nhân này, cũng không biết lão phụ này là người tốt hay là người xấu.

Nếu như lão phụ nhân tu luyện ma công, nàng cũng không muốn tu luyện ma công gây họa cho người khác.

“Dám hỏi tiền bối đến từ thế lực phương nào?”

Hoàng Thiên Trấn biết nếu từ chối có lẽ sẽ chọc lão phụ nhân nổi giận, hắn quyết định tìm hiểu rõ lai lịch của lão phụ nhân trước.

Nếu như lai lịch của lão phụ nhân này không có vấn đề gì, để Trần Vũ Linh bái nàng làm sư phụ cũng không phải là không thể.

“Lão thân họ Chiêu, danh Niệm Lan, các ngươi có thể gọi ta là Chiêu bà bà.”

“Lão thân đến từ Ẩn Môn, các ngươi có thể chưa từng nghe nói tới Ẩn Môn. Đừng nói các ngươi, có lẽ thiên hạ cũng không có mấy người biết vì Ẩn Môn đều là đơn mạch tương truyền.” “Ta là truyền nhân Ẩn Môn đời này, tu vi nửa bước Đại Tông Sư, thọ mệnh sắp tận, không thể không đi ra tìm truyền nhân đời sau.”

“Mà tiểu cô nương ngươi được ta coi trọng, ngươi sẽ là truyền nhân đời sau của Ẩn Môn.” Chiêu Niệm Lan cũng biết hai người trẻ tuổi đang cố kỵ cái gì, cũng không che giấu, nói ra toàn bộ lai lịch của mình.

Nàng không tin tiểu cô nương này sẽ từ chối sự hấp dẫn của chuyện được một cường giả nửa bước Đại Tông Sư làm sư phụ.

“Ẩn Môn? Nửa bước Đại Tông Sư?”

Hai người Hoàng Thiên Trấn rất khiếp sợ, Thiên Bảng chỉ có ba nửa bước Đại Tông Sư, cũng đã chứng minh nửa bước Đại Tông Sư ít đến cỡ nào.

Ai ngờ bọn họ lại gặp được một nửa bước Đại Tông Sư ẩn thế tại đây, mấu chốt vị nửa bước Đại Tông Sư này muốn thu Trần Vũ Linh làm đồ đệ, đây tuyệt đối là chuyện tốt.

“Chiêu bà bà, không biết thành truyền nhân thế hệ kế tiếp của Ẩn Môn có nghĩa vụ gì, hoặc là phải tuân thủ quy tắc gì?”

Trần Vũ Linh vẫn rất bình tĩnh, có một nửa bước Đại Tông Sư làm sư phụ nàng đương nhiên động tâm nhưng nàng phải hiểu được ý nghĩa tồn tại của Ẩn Môn.

Nếu Ẩn Môn có tồn tại quy tắc nàng không làm được, nàng cũng sẽ từ chối bái Chiêu Niệm Lan làm sư phụ.

“Quy tắc chính là ngươi truyền thừa Ẩn Môn xuống là được.”

“Đương nhiên, nếu ngươi có thể thành Đại Tông Sư hoặc là ngươi có thể bồi dưỡng ra một Đại Tông Sư là tốt nhất.”

Chiêu bà bà trả lời.

“Đồ nhi Trần Vũ Linh bái kiến sư phụ!”

Trần Vũ Linh vừa nghe quy tắc này liền hưng phấn quỳ xuống hành lễ bái sư.

“Tốt tốt tốt, đồ nhi ngoan, mau đứng lên.”

Chiêu Niệm Lan cũng lộ ra cảm xúc vui sướng đỡ Trần Vũ Linh dậy.

“Bái ta làm sư phụ thì theo ta đi thôi, có điều nam nhân của ngươi không thể đi theo chúng ta.” Chiêu Niệm Lan nhìn Hoàng Thiên Trấn bên cạnh nói.

“Sư phụ, vì sao vậy?”

Trần Vũ Linh không rõ hỏi.

“Tông chỉ của Ẩn Môn cấm người ngoài tiến vào, đây là quy tắc do tổ sư đời đầu đặt ra, chúng ta thân là đồ tử đồ tôn phải tuân thủ quy tắc này.”

Chiêu Niệm Lan cười trả lời.

Trần Vũ Linh nghe xong bỗng nhiên nhìn Hoàng Thiên Trấn không nỡ.

“Đi đi, học bản lĩnh cho tốt, chờ ngươi học có thành tựu, tương lai nói không chừng dựa vào ngươi bảo vệ ta.”

Tuy Hoàng Thiên Trấn cũng luyến tiếc nhưng đây là quy tắc, không tuân thủ cũng không được. Cảm thấy để Trần Vũ Linh có năng lực tự bảo vệ mình quan trọng hơn.

“Cái này có cái gì không nỡ, các ngươi cũng không phải tách ra thật lâu. Ít nhất ba tháng, nhiều nhất là nửa năm các ngươi có thể gặp nhau.”

Chiêu Niệm Lan cười nói.

“Thật sao?”

Trần Vũ Linh hơi không tin, trong thời gian ngắn như vậy nàng có thể học được bao nhiêu bản lĩnh, sư phụ dám thả nàng ra.

“Vừa rồi không phải nói với ngươi, sư phụ ngươi tuổi thọ sắp hết, cho ngươi theo ta trở về tông chỉ là cho ngươi học tập bí thuật Ẩn Môn.”

“Ẩn Môn còn có một bí mật cuối cùng, tiểu tử ngươi trước tránh một chút.”

Hoàng Thiên Trấn không do dự mà đi rất xa.

“Ẩn Môn có một thủ đoạn cuối cùng đó chính là quán đỉnh đại pháp, những cường giả khác truyền đạt tu vi của mình cho thế hệ sau đều có thiếu sót."

“Dù sao cũng không phải tu vi của mình, thể chất của người nhận truyền thừa dù tốt mấy cũng không thể bảo tồn tu vi của đời trước hoàn hảo.”

“Tiêu hao thì tiêu hao, biến mất thì biến mất, cuối cùng chỉ có thể giữ lại một phần trăm, một phần trăm đã là tốt rồi.”

“Ẩn Môn quán đỉnh đại pháp của chúng ta đoạt tạo hóa của thiên địa, có thể khiến cho người nhận truyền thừa hoàn hảo hấp thu sáu bảy phần tu vi của đời trước.”

“Sáu bảy phần tu vi này là kế thừa hoàn hảo, không có bất kỳ khiếm khuyết và tác dụng phụ nào.”

“Trải qua truyền thừa Ẩn Môn đời này qua đời khác, tích lũy từng đời, đến trên người sư phụ ngươi là ta, đã có được khí lượng đích thực hơn tám trăm năm rồi.”

“Có thể xưng là, nếu không có Đại Tông Sư, sư phụ ngươi thiên hạ vô địch thủ, dù gặp phải cường giả vừa mới đột phá Đại Tông Sư cũng dám đấu một trận.”

“Đáng tiếc là tuổi thọ của Tông Sư là một trăm tám mươi đến hai trăm tuổi, sư phụ ngươi đã vượt qua cực hạn sống đến hai trăm ba mươi hai tuổi, đây có lẽ là lợi ích do chân khí lớn mang đến.”

“Nhưng Tông Sư dù sao cũng là Tông Sư, mà không phải là Đại Tông Sư cao cao tại thượng, sư phụ ngươi đại khái thọ mệnh còn lại thời gian sáu bảy tháng.”

“Cho ngươi hồi tông chỉ cùng vi sư không chỉ là cho ngươi học tập bí thuật Ẩn Môn, cũng là vì truyền lại một thân tu vi của vi sư cho ngươi.”

“Vì đại pháp quán đỉnh của Ẩn Môn chúng ta có năng lực đoạt tạo hóa thiên địa, quán đỉnh bắt đầu ngươi sẽ không tốn chút sức lực từ một người bình thường đột phá đến cảnh giới Tông Sư.” “Hơn nữa còn hoàn hảo kế thừa sáu bảy phần tu vi của vi sư, cũng là tu vi năm sáu trăm năm. Tu vi này so với cường giả Tông Sư sống không quá hai trăm tuổi mạnh hơn nhiều lắm.”

“Có thể nói, chỉ cần ngươi không chọc đến Đại Tông Sư thì người có thể tuỳ ý đi khắp thiên hạ.” Chiêu Niệm Lan tự hào giới thiệu quán đỉnh đại pháp của Ẩn Môn bọn họ.

“Nhưng nếu sau này đồ nhi không cẩn thận chọc đến Đại Tông Sư thì làm sao?”

Trần Vũ Linh nghe xong đầu tiên là khiếp sợ không thôi, sau đó không hiểu sao lại nói một câu như vậy.

Hết chương 225.
Bình Luận (0)
Comment