“Chân nguyên của Đại Tông Sư và chân khí Tông Sư không phải lực lượng có thể so sánh, chứ đừng nói Đại Tông Sư còn có tinh thần dị lực và chân nguyên lĩnh vực.”
“Ẩn Môn có không ít bí thuật chạy trốn, đánh không lại Đại Tông Sư thì ngươi có thể dựa vào chân khí lượng năm sáu trăm năm chạy trốn không thành vấn đề.”
“Nếu như thiên phú của ngươi kinh tuyệt, dựa vào đủ loại bí thuật của Ẩn Môn, đấu một trận với cường giả vừa mới đột phá Đại Tông Sư cũng không thành vấn đề gì.”
“Trọng điểm là cường giả vừa mới đột phá đến Đại Tông Sư mới được, nếu đụng phải Đại Tông Sư lão luyện, ngươi có thể chạy nhanh bao nhiêu thì chạy nhanh bấy nhiêu.”
Thấy đồ nhi thích ăn gậy như vậy, khóe miệng Chiêu Niệm Lan cũng hơi chuột rút, nhưng dù sao cũng là đồ nhi của mình nên vẫn phải nói một chút.
Tránh cho đồ nhi sau này dựa vào tu vi Tông Sư năm sáu trăm năm tự cao tự đại đi trêu chọc Đại Tông Sư...
“Quán đỉnh đại pháp là cơ mật tối cao của Ẩn Môn chúng ta, ngoại trừ người truyền thừa chúng ta, đối với bất luận kẻ nào cũng cần phải giữ bí mật, bao gồm cả phu quân của ngươi.”
“Ngươi phải biết rằng một khi quán đỉnh đại pháp của Ẩn Môn lộ ra ngoài sẽ giống như Đông Võ Vương cầm hai Thương Long Toái Phiến.”
“Thời thời khắc khắc bị người trong thiên hạ nhìn chằm chằm, ngươi nếu như không muốn có một cuộc sống trốn chui trốn lủi thì nhất định phải quản tốt miệng mình.”
Chiêu Niệm Lan nhìn thoáng qua Hoàng Thiên Trấn xa xa, không quên cảnh cáo Trần Vũ Linh một chút, nàng sợ Trần Vũ Linh vì yêu mà mất não, chuyện gì cũng nói với nam nhân của mình.
“Vâng.”
Trần Vũ Linh thấy sư phụ nghiêm túc nhìn nàng, nàng vội vàng gật đầu đồng ý.
“Gọi nam nhân của ngươi đến đây!”
Chiêu Niệm Lan thấy Trần Vũ Linh gật đầu đồng ý, bảo Trần Vũ Linh gọi Hoàng Thiên Trấn xa xa tới.
“Chiêu bà bà, ngươi tìm ta?”
Hoàng Thiên Trấn bị Trần Vũ Linh gọi tới, thấy ánh mắt Trần Vũ Linh ra hiệu thì lập tức biết là sư phụ Trần Vũ Linh đang tìm hắn.
Năm người ẩn nấp bên cạnh là người bảo vệ của ngươi đúng không, trong năm người có bốn người là cường giả Tông Sư, ba Tông Sư đỉnh phong và một Tông Sư hậu kỳ.”
“Có được người bảo vệ cấp bậc này, ngươi là thánh tử hay là người thừa kế của thế lực siêu nhiên nào?”
Chiêu Niệm Lan chỉ về phía Bạch Đấu Thăng ẩn sâu trong rừng rậm, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hoàng Thiên Trấn, người bảo vệ có được cấp bậc này cũng không đơn giản.
Bọn người Bạch Đấu Thăng bị Chiêu Niệm Lan phát hiện cũng không cảm thấy bất ngờ, nếu như nửa bước Đại Tông Sư làm không được điểm này thì có tư cách gì xưng là nửa bước Đại Tông Sư.
“Chiêu bà bà, ta không phải thánh tử gì, cũng không phải là người nhận truyền thừa gì, năm người đó là phụ vương an bài cho ta, phụ vương của ta là Đông Võ Vương.”
Hoàng Thiên Trấn nghe được người bảo vệ của mình có ba Tông Sư đỉnh phong và một Tông Sư hậu kỳ thì cũng kinh ngạc, trước kia hắn còn tưởng là cường giả Tông Sư bình thường.
Không ngờ là người bảo vệ đẳng cấp này, những thánh tử thánh nữ khác cũng không nhất định có được đãi ngộ như hắn.
Điều này khiến cho hắn cảm thấy phụ vương có bí mật lớn, nhưng nghĩ đến những việc phụ vương làm ra ở Thanh Châu thì hình như có bí mật cũng không có gì kỳ lạ.
Thấy Chiêu Niệm Lan đã là sư phụ của Trần Vũ Linh, hắn tháo nón xuống, cũng tiết lộ thân phận của mình.
“Nhi tử của Đông Võ Vương?”
Chiêu Niệm Lan vừa nghe Hoàng Thiên Trấn nói phụ thân hắn là Đông Võ Vương, ánh mắt có thêm chút khác thường, nàng đi ra tìm đồ nhi, chuyện nghe nhiều nhất chính là sự tích truyền kỳ của Đông Võ Vương tàn sát mười lăm vạn phản quân, ngụy trang lừa mở cửa thành, dìm bốn mươi vạn đại quân, phá nồi dìm thuyền lấy ít thắng nhiều, hơn một tháng, Thiên Thần giáo, Thiên Hùng quân, Bình Thế quân, tổng cộng hơn một trăm hai mươi vạn phản quân toàn bộ rơi vào tay Đông Võ Vương.
Không nói đến liên hoàn kế, chỉ ngắn ngủi hơn một tháng đã thu phục Thanh Châu, Chiêu Niệm Lan đều cảm thấy mưu lược của Đông Võ Vương đáng sợ cực kỳ.
Bây giờ nhi tử của Đông Võ Vương đang ở trước mắt nàng, trong lòng nàng khó tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc và tò mò.
Đều nói hổ phụ không sinh khuyển tử, thân là nhi tử của Đông Võ Vương thì chắc chắn có điểm sáng trên người mà người khác không có.
“Tiên Thiên hậu kỳ, coi như cũng được, trong đôi mắt không có vẻ giảo hoạt của tiểu hồ ly, mặt ngoài lại nhìn không ra cái gì, hơi bình thường, ngươi xác định ngươi là nhi tử của Đông Võ Vương sao?”
Chiêu Niệm Lan đánh giá một hồi, hơi khó hiểu, đây thật sự là nhi tử của Đông Võ Vương sao, vì sao quan sát không thấy thần thái và trí tuệ nhỉ?
“Sư phụ, hắn thật sự là nhi tử của Đông Võ Vương, chuyện này ta có thể chứng minh.”
Trần Vũ Linh bên cạnh nói.
“Được rồi, có phải nhi tử của Đông Võ Vương hay không không quan trọng. Tiểu tử, ngươi phải nhớ kỹ, nàng là nữ nhân của ngươi không sai, nhưng nàng cũng là truyền nhân của Ẩn Môn đời này.”
“Không nên tìm hiểu bí mật Ẩn Môn của chúng ta, biết không!”
Chiêu Niệm Lan vẫn đưa ra chút cảnh cáo nói.
“Chiêu bà bà xin yên tâm, vãn bối tuyệt đối sẽ không hỏi nhiều chuyện Ẩn Môn.”
Hoàng Thiên Trấn biết một vài tông môn rất coi trọng với truyền thừa, vì không muốn Trần Vũ Linh khó xử nên hắn hứa không hỏi nhiều chuyện của Ẩn Môn.
“Cho các ngươi một chút thời gian để nói lời tạm biệt!”
Chiêu Niệm Lan nghe vậy gật đầu, cho Hoàng Thiên Trấn và Trần Vũ Linh thời gian tạm biệt. “Ta tranh thủ ba bốn tháng đi ra, đến lúc đó ta đi đâu tìm ngươi?”
Trần Vũ Linh hỏi Hoàng Thiên Trấn.
“Trùng Cốc.”
“Nếu như ta không ở Trùng Cốc, ngươi cầm lệnh bài của ta đi tìm mạng lưới tình báo Hỏa Chủng, bọn họ sẽ nói cho ngươi biết ta ở đâu.”
Hoàng Thiên Trấn nói xong giao lệnh bài của hắn vào tay Trần Vũ Linh.