Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 238 - Chương 238. Tâm Lý Vặn Vẹo!

Chương 238. Tâm lý vặn vẹo!
Chương 238. Tâm lý vặn vẹo!

“Hiệp định? Ha ha ha...Ta đột nhiên cảm thấy các ngươi cực kỳ buồn cười, các ngươi mở miệng ngậm miệng đều gọi chúng ta là Ma giáo.”

“Các ngươi còn tưởng rằng Ma giáo vô pháp vô thiên sẽ tuân thủ cái gọi là hiệp định sao, ta nói cho các ngươi biết, cái gì là Ma giáo, đó chính là lực lượng của ai lớn thì người đó có lý.”

“Bây giờ ta không muốn nói lý với ngươi, giao Thương Long kiếm trên tay ngươi ra.”

Ánh mắt Ngô Kỳ Thiên trào phúng nhìn đám người Chu Bách Phong, nói ra mục đích chuyến đi này của hắn, Nhậm Vân Nhi nghe vậy nội tâm thầm nghĩ quả nhiên, Ngô Kỳ Thiên thật sự là nhắm vào Thương Long kiếm mà tới.

“Thương Long kiếm gì, đây là thần binh do Tàng Binh Các chúng ta chế tạo ra!”

Chu Bách Phong thấy người xung quanh vì lời nói của Ngô Kỳ Thiên mà ghé tai thì nội tâm căng thẳng, vội vàng phủ nhận vật trong tay hắn là Thương Long kiếm.

“Thần binh do các ngươi chế tạo ra?”

“Ha ha ha...”

“Ngươi muốn chọc cười chết ta sao, chỉ bằng các ngươi cũng muốn chế tạo ra thần binh như vậy, đây quả thực là chuyện khôi hài.”

“Ta cũng không ngờ đường đường Tàng Binh Các vì muốn chiếm lấy Thương Long kiếm, ngay cả lời nói dối như vậy cũng nói ra!”

Ý trào phúng trong mắt Ngô Kỳ Thiên càng thêm rõ ràng.

“Ngô Kỳ Thiên, coi trọng đồ đạc của người khác cũng không cần dùng loại thủ đoạn này.”

“Nhất định phải nói thần binh do Tàng Binh Các chúng ta chế tạo ra thành Thương Long kiếm, còn không phải đang tìm lý do để cướp đoạt thần binh của chúng ta sao!”

“Từ lúc nào Ma giáo các ngươi cướp đồ cũng cần lý do?”

Chu Bách Phong thấy xung quanh truyền đến mắt hoài nghi càng ngày càng nhiều, hắn biết lúc này hắn tuyệt đối không thể hoảng hốt, cũng không thể buông lỏng, bằng không danh dự Tàng Binh Các tích lũy mấy trăm năm đi tong.

“Mặt mũi chính đạo các ngươi thật đúng là...”

Ngô Kỳ Thiên dừng lại một chút, tuy rằng hắn hơi khó chịu nhưng nghĩ đến mục đích của hắn, nội tâm rất nhanh bình tĩnh lại.

“Biết không, gần đây ta rất khó chịu, vì chuyện của Thanh Châu, cũng vì Đông Võ Vương!” “Sở dĩ ta đi tới nơi này một mình là vì tránh mang theo nhiều vị cường giả đi ra khiến cho các thế lực siêu nhiên khác cảnh giác.”

“Ta tránh đi tầm mắt của các thế lực siêu nhiên khác tới nơi này, ngoại trừ mang Thương Long kiếm về còn có một mục đích, đó chính là đại khai sát giới, giải thoát sự khó chịu mấy ngày nay.”

“Các ngươi không cần lo lắng, trước đó sẽ không có Đại Tông Sư khác đi ra ngăn cản ta.”

“Vì trước khi ta đến cũng đã phái người xác nhận các Đại Tông Sư khác không phải ở sào huyệt ngẩn người chính là bế quan không ra.”

“Vì vậy, các ngươi hãy chuẩn bị tốt làm hài lòng ta đi!”

Ngô Kỳ Thiên nhìn mọi người ở hiện trường, ý đánh giết trên mặt càng ngày càng mạnh.

“Ngô Kỳ Thiên, ngươi là Đại Tông Sư không sai, nhưng ngươi muốn xem chúng ta là công trút giận của ngươi, ngươi cũng không sợ bị lật thuyền sao?”

Chu Bách Phong thấy bọn hắn nhiều người như vậy, mà Ngô Kỳ Thiên chỉ có một người, hắn có lòng tin. Đại Tông Sư mạnh đến đâu cũng là người, hắn không tin bọn họ nhiều người như vậy không thể chống lại Ngô Kỳ Thiên.

“Lật thuyền? Chỉ bằng các ngươi, các ngươi đã quên lời ta vừa nói, có thể đối phó với Đại Tông Sư chỉ có Đại Tông Sư.”

“Dù bây giờ các ngươi liên hệ với các thế lực siêu nhiên khác cũng không kịp, chờ các Đại Tông Sư khác chạy tới nơi này, các ngươi sớm đã bị ta giết chết.”

“Đến đây đi, tận tình ra tay với ta đi, con mồi giãy dụa càng lợi hại thì ta càng hưng phấn!”

Ngô Kỳ Thiên tâm lý vặn vẹo cực kỳ, tràn đầy tà khí cuồng dã nhìn mọi người ở hiện trường.

“Các ngươi đều nghe được, hắn đã xem chúng ta như con mồi...”

“Bây giờ chúng ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có trừ ma vệ đạo, vì thiên hạ thương sinh, ta khẩn cầu chư vị giúp ta một tay.”

Chu Bách Phong không muốn Tàng Binh Các tiêu hao quá lớn, nghĩ hết biện pháp kéo hết toàn bộ võ giả đến tham gia Thần Binh Điển xuống nước.

“Chu các chủ xin yên tâm, ta sẽ không trơ mắt nhìn hắn lạm sát vô tội, hắn muốn động thủ với người vô tội nơi này, trước tiên phải qua cửa ải này của ta.”

“Người trong ma đạo, mỗi người đều có thể tru di, chứ đừng nói hắn còn là ma đầu trong ma đầu, chúng ta càng không thể thả hắn qua.”

“Hắn là Đại Tông Sư thì như thế nào, chúng ta nhiều cao thủ như vậy, cường giả Tông Sư mấy chục người, cường giả Thiên Bảng cũng có sáu bảy người, ta không tin chúng ta đánh không lại hắn.”

Hiện trường đa số đều là nhân sĩ chính đạo, võ giả đều coi trọng mặt mũi, còn chưa đánh bọn họ đã bị Ngô Kỳ Thiên dọa lui thì làm sao ngẩng đầu lên trước mặt các võ giả khác.

Dù có võ giả nhát gan tồn tại, thấy nhiều người như vậy cũng không lui về phía sau một bước, nếu như hắn lui về phía sau một bước chẳng phải là khiến người ta khinh thường hay sao?

Cho nên người đầu tiên lui về phía sau tuyệt đối không thể là mình!

Trong đám người có sợ hãi, tự nhiên cũng có hưng phấn!

Ví dụ như mười người trên bảng xếp hạng vũ khí, hơn phân nửa bọn họ đều là võ giả đi trước, không thể đối mặt với nguy hiểm lui về phía sau, võ giả bọn họ vẫn có tôn nghiêm.

Chu Bách Phong thấy các võ giả khác đều bằng lòng giúp hắn một tay thì hắn vui vẻ, sau đó quay đầu nhìn nhân sĩ trên bảng xếp hạng vũ khí.

Những người khác trợ giúp hắn, trợ lực cũng không lớn, hắn cần là mười người trên bảng xếp hạng vũ khí ra sức trợ giúp, vì người trên bảng xếp hạng vũ khí hơn phân nửa đều là cường giả Thiên Bảng.

“Trường thương Thanh Khương của ta đang hưng phấn!”

Phương Chí Viễn nói một câu đại diện cho ý của hắn.

“Phi đao của ta sẽ không bỏ qua bất kỳ một tên bại hoại lạm sát vô tội nào.”

Lục Cương Hồng cũng biểu đạt ý của hắn.

Mười người trên bảng xếp hạng vũ khí không có ai lùi bước, bọn họ đều muốn xem chênh lệch giữa bọn họ và Đại Tông Sư, dù có nguy hiểm đến tính mạng cũng không từ chối...

Hết chương 238.
Bình Luận (0)
Comment