Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 239 - Chương 239. Kết Trận!

Chương 239. Kết trận!
Chương 239. Kết trận!

“Ngô Kỳ Thiên, ngươi đã phạm phải một sai lầm, ngươi không nên đến đây một mình.”

Chu Bách Phong được mọi người ủng hộ, còn có lực lượng Thương Long kiếm mang đến, hắn dần dần to gan hơn.

Có nhiều cường giả tồn tại như vậy, nói không chừng bọn họ có thể đánh chết Ngô Kỳ Thiên ở đây.

Ngô Kỳ Thiên không nói gì, ánh mắt khẽ trào phúng nhìn mọi người ở hiện trường, giơ tay lên ngoắc tay với đám người Chu Bách Phong, ý bảo bọn họ có thể tới chịu chết.

“Giết!”

Chu Bách Phong thấy hơn vạn đệ tử ở Tàng Binh Các đều tụ tập lại đây, võ giả đến tham gia hoặc đến xem thi đấu cũng đều đã chuẩn bị tốt.

Hắn không do dự, hạ mệnh lệnh tấn công, hơn vạn đệ tử Tàng Binh Các và mấy ngàn võ giả ngoại lai từ bốn phương tám hướng vây giết Ngô Kỳ Thiên.

Bất kể là đệ tử Tàng Binh các hay là võ giả ngoại lai, thấy một biển toàn người của mình thì lòng tin của bọn họ nháy mắt dâng cao.

Võ giả gần một vạn năm ngàn người, bọn họ không tin đánh không chết Đại Tông Sư. Vừa nghĩ đến bọn họ sẽ giết chết Đại Tông Sư nổi danh, trên mặt dần dần xuất hiện cảm xúc hưng phấn lại kích động.

Điều này khiến cho bọn họ càng thêm nhiệt huyết sôi trào xông về phía Ngô Kỳ Thiên, đều muốn là người đầu tiên gấy ra thương tổn trên người Ngô Kỳ Thiên.

“Có thể giành chiến thắng, có thể giành chiến thắng!”

Thấy tất cả võ giả ai nấy đều tràn đầy chiến ý vọt tới Ngô Kỳ Thiên, đám người Chu Bách Phong đều cảm thấy cơn lũ cuồn cuộn không thể ngăn cản này nhất định có thể nhấn chìm Ngô Kỳ Thiên.

Hoàng Đông Kiệt ngồi ở góc bên cạnh thấy đám võ giả nhiệt huyết sôi trào chuẩn bị chịu chết, hắn không ra ngăn cản mà chỉ khẽ lắc đầu.

Hắn đã quen với sinh tử, người khác không biết tự lượng sức mình ngu ngốc đưa đầu ra hắn cũng không muốn ngăn cản.

“Một đàn kiến, đáng thương đáng thương!”

Ngô Kỳ Thiên thấy dòng người từ bốn phương tám hướng vọt tới chỗ hắn thì không chút bối rối, khóe miệng cười càng thêm châm chọc.

Chờ dòng người rậm rạp đi vào trong phạm vi năm mươi thước của hắn, sát khí thực chất trên người hắn nương theo tinh thần dị lực cuồng dã, giống như màn đen khuếch trương ra bốn phương tám hướng.

Võ giả bước vào phạm vi trăm thước của Ngô Kỳ Thiên đứng mũi chịu sào, bị thực chất hóa sát khí và tinh thần dị lực bao phủ, trong nháy mắt thân thể bọn họ cứng đờ.

Sắc mặt bọn họ tái xanh, mắt nhô ra, đồng tử phóng đại, ngũ quan hoảng sợ vặn vẹo, giống như bọn họ đã nhìn thấy tồn tại đáng sợ gì đó.

Đột nhiên sắc mặt bọn họ đau đơn ôm trái tim ngã xuống đất mất đi hơi thở, sắc mặt đen thui. Toàn bộ bọn họ đều bị dọa chết, trong phút chốc kinh hoàng tim bọn họ đột nhiên đập mạnh dị thường, huyết áp tăng cao, lưu thông máu quá nhanh như sóng lớn ập vào trái tim làm vỡ rách các sợi cơ tim, chảy máu tim, tim ngừng đập dẫn đến tử vong.

Nếu như bọn họ kiên định một chút, cũng không đến mức dưới thực chất hóa sát khí và tinh thần dị lực của Ngô Kỳ Thiên nháy mắt đã chết bất đắc kỳ tử.

Xung quanh trăm thước nháy mắt bị thanh lý, tình hình cách đó trăm thước cũng không khá hơn. Một đám người mặt mày sợ hãi thở dốc, thân thể giống như cây già khô khốc, thân thể cứng ngắc không nhúc nhích được.

Trong số hơn vạn võ giả gần đó có một nhóm võ giả tâm tính kém nhất bị dọa chết, chịu không nổi bị thực chất hóa sát khí Ngô Kỳ Thiên dọa ngất đi.

“Ta, ta, không thể chịu đựng được!”

Thậm chí có người còn tự sát!

Một người bắt đầu tự sát, dẫn đến một số lớn võ giả nhao nhao cầm lấy lợi khí lau cổ mình. Lúc này, một phi đao nháy mắt bắn về phía cổ Ngô Kỳ Thiên.

“Có chút thú vị!”

Ngô Kỳ Thiên giơ tay gắp một cái, dễ dàng bắt được phi đao hiệp của Lục Cương Hồng. Cảm giác ngón tay bị phi đao của Lục Cương Hồng chấn động một chút, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.

Trong khoảnh khắc bắt được phi đao, sát khí thực chất và dị lực tinh thần của Ngô Kỳ Thiên cũng tan đi.

Điều này khiến cho võ giả chung quanh toàn bộ mềm nhũn ngã xuống đất, thở dốc từng hồi, trong đôi mắt đều là sự sợ hãi.

Lục Cương Hồng thấy càng ngày càng nhiều võ giả không chịu nổi sợ hãi mà tự sát, lúc này biết không thể để Ngô Kỳ Thiên tiếp tục, một thanh phi đao phóng qua.

Khi thấy Ngô Kỳ Thiên thoải mái bắt lấy phi đao của hắn, khóe miệng hắn hơi giật giật.

“Bọn họ quá yếu, không phải tử sĩ, tâm tính lại không kiên định, các ngươi để bọn họ đến tiêu hao ta, có phải có hiểu lầm gì với Đại Tông Sư hay không?”

Ngô Kỳ Thiên tiện tay ném phi đao, ánh mắt trào phúng nhìn đám người Chu Bách Phong, chỉ có cường giả Tông Sư mới đáng để hắn khởi động, võ giả quá yếu hắn lại không có bao nhiêu hứng thú.

“Tất cả mọi người đều lui về!”

Đám người Chu Bách Phong vô cùng ngưng trọng nhìn Ngô Kỳ Thiên, bọn hắn không ngờ một vạn năm ngàn võ giả cứ như vậy bị phế đi.

Còn chưa tiếp xúc với Ngô Kỳ Thiên mà đã có hơn một ngàn võ giả không bị dọa chết thì tự sát, trong mắt lại mang theo vẻ sợ hãi, toàn bộ cũng không dám liếc mắt nhìn Ngô Kỳ Thiên một cái, rõ ràng đã bị Ngô Kỳ Thiên dọa vỡ gan, mất đi ý chí chiến đấu.

Chỉ riêng cảnh này đã khiến cho đám người Chu Bách Phong biết được sự khủng bố của Đại Tông Sư.

“Toàn bộ người dưới Tông Sư đều lui ra phía sau, tất cả cường giả Tông Sư theo ta.”

Chu Bách Phong biết võ giả cấp thấp đã không còn tác dụng, đối mặt với sự khủng bố của Đại Tông Sư, hắn không thể không triệu tập tất cả cường giả Tông Sư cùng lên.

Tàng Binh Các lại có hơn hai mươi cường giả Tông Sư đi ra, hơn nữa lúc trước tổng cộng có hơn năm mươi cường giả Tông Sư tụ tập bên người Chu Bách Phong.

Cộng thêm cường giả Tông Sư ngoại lai, tổng cộng có hơn chín mươi cường giả Tông Sư ngưng tụ chiến ý như thủy triều xông về ngô Kỳ Thiên.

“Các ngươi mới là con mồi ta khát vọng nhất, hy vọng các ngươi có thể để ta chơi tận hứng.” Ngô Kỳ Thiên đối với đám người Chu Bách Phong xông tới chiến ý thì rất hưng phấn, cũng không có động tác nào khác, chờ bọn Chu Bách Phong vây quanh.”

Chư vị, đợi lát nữa đoàn trưởng lão chúng ta sẽ kết trận cắn nuốt hắn, các ngươi ở ngoài trận phối hợp với chúng ta.”

Đám người Chu Bách Phong vây quanh Ngô Kỳ Thiên, biết loạn sẽ chỉ tặng đầu người, Chu Bách Phong truyền âm cho Tông Sư ngoại lai, để Tông Sư ngoại lai phối hợp với bọn họ.

“Kết trận!”

Hết chương 239.
Bình Luận (0)
Comment