Ngô Kỳ Thiên tập trung vào Lục Cương Hồng, dùng phi đao trong tay phóng trở về.
Lỗ chân lông Lục Cương Hồng nháy mắt dựng thẳng lên, hắn đã cảm giác được sinh tử đại khủng bố nhưng thân thể hắn cứng ngắc không nhúc nhích.
Không phải hắn không muốn né tránh, mà hắn căn bản không có cách nào né tránh, phảng phất như không có chỗ trốn, lại phảng phất cả thiên địa đều áp bách hắn tiếp nhận một kích này.
Cũng có lẽ biết mình không tránh được, đang chuẩn bị tiếp nhận tử vong đến, đột nhiên một bóng dáng đột nhiên hiện ra, hung hăng đẩy hắn ra.
Mắt Lục Cương Hồng đột nhiên chấn động, người đẩy hắn một cái lại là đưa con tư sinh của hắn.
Đứa con riêng đó nhảy xuống lôi đài trà trộn vào trong đám người cũng không có rời đi, thời khắc nguy cơ này lại nhảy ra đẩy hắn một cái.
Nhưng cú đẩy này khiến con của hắn phải chịu phi đao ngô Kỳ Thiên phóng tới.
“Mau tránh ra cho ta!”
Mắt thấy phi đao gần trước mắt, Lục Cương Hồng cũng không biết lực lượng từ đâu đột nhiên bộc phát, nắm lấy bàn tay của đứa con riêng ném ra ngoài...
“A!”
Ngay lúc Lục Cương Hồng đối mặt với tử vong, hô một tiếng, trước mắt Lục Cương Hồng nháy mắt xuất hiện tia lửa văng khắp nơi, đây là sự hình thành do kim loại va chạm với nhau.
Ánh mắt Lục Cương Hồng sửng sốt, vừa rồi hắn nhìn rất rõ ràng, thời khắc mấu chốt, một thanh phi đao xuất hiện đánh bay phi đao ngô Kỳ Thiên bắn tới.
Hắn rất quen thuộc thanh phi đao này, là phi đao của hắn, có người cầm phi đao của hắn đánh bay phi đao ngô Kỳ Thiên bắn tới.
Là người đó, là nam nhân đội nón lúc trước gạt chân nhắn, thần không biết quỷ không hay thó đi một thanh phi đao trên người hắn, là nam nhân đội nón đã cứu hắn.
Ánh mắt của Lục Cương Hồng quét xung quanh, phát hiện không ít người đội nón, bỗng nhiên không thể xác nhận ai là người cứu hắn.
“Không chiếm lợi của ngươi, gạt chân ngươi một lần, đây xem như trả lại cho ngươi.”
Hoàng Đông Kiệt lẩm bẩm xong, lại tiếp tục vừa đếm cánh hoa vừa xem kịch.
Không tìm được ân nhân cứu mạng, Lục Cương Hồng đuổi con của hắn đi, hắn ở lại đề phòng Ngô Kỳ Thiên.
Hắn cũng muốn chạy trốn, nhưng hắn biết cường giả Tông Sư nơi này đều bị Ngô Kỳ Thiên tập trung, đều trở thành con mồi của Ngô Kỳ Thiên, hy vọng chạy trốn xa vời.
Hơn nữa hắn không muốn liên lụy đến con mình, chỉ có thể bị ép ở lại chống đỡ.
“Thì ra còn có cá lớn tồn tại, có bản lĩnh đứng ra, đừng lén lút nữa!”
Thấy phi đao của mình bị một thanh phi đao khác bắn bay, ánh mắt Ngô Kỳ Thiên hơi kinh ngạc, vừa rồi hắn đã thêm trên phi đao chút tinh thần dị lực.”
Dù chỉ có chút tinh thần dị lực thì cường giả Tông Sư bình thường cũng không thể chống lại, hắn phỏng đoán gần đó có nửa bước Đại Tông Sư.
Chỉ có nửa bước Đại Tông Sư mới có năng lực đánh rơi phi đao hắn phóng, nghĩ đến lan cận còn ẩn giấu nửa bước Đại Tông Sư, hắn hưng phấn hẳn lên.
Tim của nửa bước Đại Tông Sư càng trân quý hơn cả cường giả Thiên Bảng, nếu có thể dùng trái tim nửa bước Đại Tông Sư luyện công, tương đương với tiết kiệm hai ba mươi năm khổ tu.
Nhất thời, Ngô Kỳ Thiên muốn tìm ra nửa bước Đại Tông Sư ẩn nấp ở gần đây, muốn moi trái tim của hắn ra luyện công, nhưng tầm mắt của hắn tìm trong đám người lân cận nửa ngày cũng không phát hiện ra bóng dáng nghi là nửa bước Đại Tông Sư.
Hắn hoài nghi nửa bước Đại Tông Sư này hẳn là tu luyện công pháp che giấu tuyệt đỉnh mới để tinh thần dị lực của hắn quét không ra.
“Không ra đúng không, vậy ta sẽ ép ngươi đi ra!”
Ngô Kỳ Thiên dời tầm mắt nhìn Lục Cương Hồng, nửa bước Đại Tông Sư ẩn nấp ở lân cận vừa rồi đã ra tay cứu Lục Cương Hồng, chứng tỏ nửa bước Đại Tông Sư đang quan tâm tới Lục Cương Hồng, chỉ cần hắn tiếp tục đánh chết Lục Cương Hồng, hắn tin tưởng nửa bước Đại Tông Sư đang che giấu kia nhất định sẽ hiện thân.
“Muốn chạy trốn sao. Tìm chết!”
Ngay khi Ngô Kỳ Thiên tiếp tục ra tay với Lục Cương Hồng, Ngô Kỳ Thiên đột nhiên phát hiện lại có vài cường giả Tông Sư len lén lui về phía sau muốn chạy trốn.
Hắn đương nhiên không đồng ý, những cường giả Tông Sư này đều là chất dinh dưỡng của hắn. Chạy thoát một người, hắn cũng sẽ đau lòng, lúc này hắn từ bỏ việc ra tay với Lục Cương Hồng, hiện ra trước mấy người muốn chạy trốn.
Hắn không lo Lục Cương Hồng bỏ chạy, khí tức của hắn đã tập trung vào Lục Cương Hồng, chờ hắn giải quyết xong mấy người muốn chạy trốn, cuối cùng sẽ dùng Lục Cương Hồng bức nửa bước Đại Tông Sư đang ẩn nấp ra.
Trong phút chốc, trái tim của mấy cường giả Tông Sư muốn chạy trốn đã đến tay hắn.
“Giết!”
Có một số Tông Sư đã bị dọa vỡ gan, biết chạy trốn không có hy vọng, điên cuồng vọt tới Ngô Kỳ Thiên. Ngô Kỳ Thiên giải quyết mấy xong người chạy trốn, chuẩn bị quay đầu lại xử lý Lục Cương Hồng, kết quả các cường giả Tông Sư khác đều bị hắn bức điên, hoàn toàn liều lĩnh công kích hắn.
Thấy cảnh này, trên mặt Ngô Kỳ Thiên ngoại trừ trào phúng chính là cười lạnh, hắn cũng không nhẹ tay giết tới đám cường giả Tông Sư.
“A!”
“Ác, ác ma!”
“Quái vật, cùng chết với ta đi!”
Bầy cừu non cuối cùng vẫn không chịu nổi hung thú chém giết, cả đám ngã vũng máu, có người cực kỳ sợ hãi, thậm chí muốn tự bạo lôi kéo Ngô Kỳ Thiên cùng chết.
“Ngu ngốc!”
Ngô Kỳ Thiên cần tim, căn bản cũng không cho cường giả Tông Sư trước mắt cơ hội tự bạo, tay móc ra, một trái tim đỏ tươi đang đập ngay trên tay hắn.
“Ha ha ha...Muốn lấy tim ta sao, ngươi nằm mơ đi, ta chết cũng không sẽ cho ngươi.”
Có cường giả Tông Sư biết tiếp tục phản kháng cũng là vô ích, dứt khoát tàn nhẫn một chút, không cho Ngô Kỳ Thiên cơ hội lấy được trái tim hắn. Một chưởng hung hăng đánh về phía trái tim mình, đánh nát trái tim.
Ngô Kỳ Thiên thấy một trái tim cứ như vậy bị lãng phí, ánh mắt lạnh lùng, hắn biết không thể tiếp tục chơi nữa, phải nhanh chóng thu thập trái tim của những cường giả Tông Sư này mới được.
Bằng không những cường giả Tông Sư này ai nấy đều tự đập nát trái tim mình thì phiền toái lắm, Ngô Kỳ Thiên chán ghét xuống tay nhanh hơn, hung ác hơn.
“Đáng giận, ngươi dừng tay cho ta!”
Chu Bách Phong thấy hết trưởng lão này tới trưởng lão chết tàn trên tay Ngô Kỳ Thiên, cả người hắn vừa gấp vừa giận, khiến cho đồng tử mắt hắn toát ra tơ máu.