Cường giả Tông Sư chính là nền tảng của một thế lực, nếu cường giả Tông Sư hoàn toàn không còn, Tàng Binh Các cũng sẽ không còn tồn tại.
Vì bảo trụ các trưởng lão còn lại, Chu Bách Phong liều lĩnh dùng thuốc và sử dụng bí thuật tăng lực lượng của mình lên một lần nữa.
Chờ khí tức trên người hắn đạt tới tuyệt đỉnh, tay cầm Thương Long kiếm bổ về phía Ngô Kỳ Thiên.
Không chỉ Chu Bách Phong điên cuồng, các cường giả Tông Sư còn lại cũng điên cuồng, nếu không phải dùng thuốc chính là sử dụng bí thuật tăng chiến lực đánh về Ngô Kỳ Thiên.
Chân nguyên phòng ngự trên người Ngô Kỳ Thiên lại bị đám Chu Bách Phong đánh nát một lần nữa, nhưng Ngô Kỳ Thiên cũng không thèm để ý chút nào, dựa vào thân thể lao về phía bọn người Chu Bách Phong.
Thấy Chu Bách Phong, bọn người đó lại liên hợp một kích đánh về phía hắn, Ngô Kỳ Thiên không thể nhịn được nữa, tụ lực đánh tới bọn Chu Bách Phong.
Một đòn dữ dội đánh bay một đám người Chu Bách Phong ra ngoài.
“Ọc!”
Đa số Tông Sư ngã xuống đất hộc máu, mấy người cường hãn nửa quỳ thở dốc, một đám khó tin nhìn Ngô Kỳ Thiên.
“Tại sao, sao có thể!”
Bọn họ nghĩ không ra vì sao Ngô Kỳ Thiên còn dư lực nhiều như vậy.
“Chúc mừng các ngươi, cuối cùng các ngươi cũng để ta khởi động xong.”
Lời nói của Ngô Kỳ Thiên khiến sắc mặt bọn Chu Bách Phong đại biến.
“Các ngươi không cần uể oải như vậy, các ngươi cũng có chút thành tựu, liên tục đánh nát chân nguyên phòng ngự của ta mấy lần, cũng làm tiêu hao không ít lực lượng của ta.”
“Chỉ riêng điểm này, cũng đủ để ta khen ngợi các ngươi rồi.”
“Nếu như ta không lợi dụng ma công hấp thu tinh huyết tăng nhanh khôi phục lực lượng bị các ngươi tiêu hao thì ta cũng không dám chơi với các ngươi đến bây giờ.”
“Dù sao Đại Tông Sư cũng sợ bị tiêu hao!”
Ngô Kỳ Thiên đắc chí cực nhìn đám người Chu Bách Phong.
“Không cần nói nữa, chơi đủ rồi, nên đưa các ngươi xuống địa ngục rồi.”
Ngô Kỳ Thiên nói xong thì tấn công đám người Chu Bách Phong .
Ngô Kỳ Thiên dừng lại, hắn bị một lão nhân ép dừng lại, mà lão nhân xuất hiện ngăn cản một kích của hắn cũng liên tục lui về phía sau năm sáu bước.
“Nửa bước Đại Tông Sư, cuối cùng ngươi cũng chịu đi ra.”
Ngô Kỳ Thiên xem nửa bước Đại Tông Sư nhảy ra ra Tàng Binh Các thành người vừa rồi dùng phi đao đánh rơi phi đao của hắn.
“Thái thượng trưởng lão!”
“Các chủ, chạy mau, lập tức đuổi tất cả đệ tử chạy trốn, không cần quay đầu lại!”
Thái thượng trưởng lão Vạn Đạt Hào không biết mình có thể chống đỡ được Ngô Kỳ Thiên mấy chiêu, bây giờ hắn chỉ có thể dốc hết toàn lực có thể gánh vác mấy chiêu thì gánh mấy chiêu.
“Tất cả đệ tử nghe lệnh, chạy trốn, không quan tâm tất cả chạy trốn!”
Chu Bách Phong nội tâm tràn đầy cảm giác vô lực và không cam lòng, ở địa bàn của mình bị một người bức bách toàn bộ Tàng Binh Các từ trên xuống dưới chạy trốn, đây là sỉ nhục cỡ nào.
Nhưng tất cả những chuyện này không thể theo ý hắn, vì bảo trụ truyền thừa Tàng Binh Các, hắn không cam lòng cũng phải để các đệ tử chạy trốn.
Đệ tử Tàng Binh Các nghe được mệnh lệnh này, vội vàng giải tán, trước nỗi sợ hãi vô bờ bến, họ vẫn lựa chọn sống sót.
“Lão gia hỏa, ngươi muốn ngăn cản ta để con mồi của ta chạy trốn sao?”
“Ta nói cho ngươi biết, ngươi làm không được đâu, ngay cả một chiêu của ta ngươi cũng không ngăn được.”
Ngô Kỳ Thiên cảm giác trên người nửa bước Đại Tông Sư trước mắt này tử khí nặng nề, rõ ràng là tuổi thọ sắp tận, là người sắp chết.
Một lão nhân gỗ chết như vậy có thể giữ được bao nhiêu sức chiến đấu!
Hơn nữa Ngô Kỳ Thiên không thể để con mồi của mình chạy trốn, vì phòng ngừa vạn nhất, hắn chuẩn bị nghiêm túc ra tay một chút...
“Đi!”
Thái thượng trưởng lão nhìn chằm chằm Ngô Kỳ Thiên, hô to ý để mọi người đi.
“Ầm!”
Đám người Chu Bách Phong không dám do dự, vừa nhấc chân chuẩn bị chạy người, kết quả một luồng ánh sáng loé qua.
Đại điện tàng binh các bỗng nhiên bị cự lực va chạm đánh sập.
Bọn hắn nhìn rất rõ, luồng ánh sáng loé qua là thân ảnh thái thượng trưởng lão Vạn Đạt Hào của bọn họ, nháy mắt, Thái thượng trưởng lão của bọn họ đã bị Ngô Kỳ Thiên đánh bay ra ngoài, quả nhiên ngay cả một chiêu cũng không ngăn được!
“Đã già đến như vậy còn không biết trời cao đất dày, nhất định phải ép ta phải nghiêm túc ra tay mới được.”
Ngô Kỳ Thiên dời tầm mắt nhìn bọn Chu Bách Phong một cái, phát hiện bọn họ đều bị hắn dọa đến mức không dám nhúc nhích.
Hắn mới đi về phía đống phế tích do đại điện sụp đổ để lại, tuy rằng hắn có lực khống chế nhưng hắn vẫn sợ tên nửa bước Đại Tông Sư này chết.
Đến lúc đó thi thể lạnh, tim ngừng đập thì không ngon, cho nên mỹ vị phải còn nhiệt độ.
Hắn đi tới trước đống phế tích, vung tay lên, đa số phế tích bị chân nguyên của hắn đánh bay ra ngoài, tay hắn huy động thêm vài cái, cuối cùng hắn tìm được Vạn Đạt Hào.
Phát hiện Vạn Đạt Hào ngất xỉu nằm bất động ở đó hắn cũng không khách khí, tiến lên móc trái tim ra cắn một cái, bỗng nhiên khí tức trên người hắn lại tăng lên một phần.
“Ha ha ha không hổ là máu tim của nửa bước Đại Tông Sư, để ta tiết kiệm hai ba mươi năm khổ tu.”
“Nếu có thể cho ta thêm mấy trái tim của nửa bước Đại Tông Sư, thiên hạ này còn có ai là đối thủ của ta?”
Ngô Kỳ Thiên tiêu hóa máu tim của nửa bước Đại Tông Sư xong, cảm giác lực lượng tăng lên trong cơ thể, hắn cười rất ngông cuồng.
“Kế tiếp đến phiên các ngươi, máu tim các ngươi cũng có thể giúp ta tiết kiệm rất nhiều năm khổ tu, chuyến này đi ra thật đáng giá.”
“Chờ đã!”
Ngô Kỳ Thiên đang muốn động thủ, Chu Bách Phong hô ngừng.
“Ta hai tay dâng Thương Long kiếm, mặt khác ta dẫn dắt Tàng Binh Các từ trên xuống dưới thần phục Ma giáo các ngươi, khẩn cầu ngươi tha cho chúng ta một mạng.”
Chu Bách Phong vì muốn sống, vì để Tàng Binh Các truyền thừa, lựa chọn thần phục Ngô Kỳ Thiên.