Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 245 - Chương 245. Niềm Vui Của Thương Long Kiếm!

Chương 245. Niềm vui của Thương Long kiếm!
Chương 245. Niềm vui của Thương Long kiếm!

“Chu các chủ ngươi!”

“Chu các chủ ngươi đang làm gì vậy, ngươi lại thần phục loại đại ma đầu không chuyện ác gì không làm này, ngươi là muốn lôi kéo cả Tàng Binh Các bước vào ma đạo hay sao?”

“Các chủ, hắn giết nhiều người của chúng ta như vậy, ngươi làm vậy sao xứng với những trưởng lão và đệ tử đã chết của chúng ta?”

Chu Bách Phong thần phục khiến cường giả Tông Sư xung quanh ai nấy đều bất mãn.

“Chúng ta có lựa chọn nào khác không, ta là các chủ của Tàng Binh Các, ta phải suy nghĩ cho Tàng Binh Các.”

Chu Bách Phong rất không cam tâm nhưng ai bảo bọn họ nhỏ yếu chứ. Muốn tiếp tục sinh tồn, không thể không lựa chọn như vậy.

“Đề nghị rất tốt, đáng tiếc ta từ chối.”

Ngô Kỳ Thiên nghĩ cũng không nghĩ đã từ chối.

“Vì sao, có Tàng Binh Các chúng ta ở đây, các ngươi muốn loại vũ khí gì, chúng ta đều có thể tạo ra cho các ngươi.”

“Có vô số vũ khí cung ứng, vì sao các ngươi không đồng ý?”

Chu Bách Phong cực kỳ không hiểu hỏi.

“Cũng vì vì các ngươi bán vũ khí, các ngươi và các thế lực siêu nhiên khác đều có quan hệ làm ăn, các thế lực siêu nhiên khác sẽ không cho phép các ngươi gia nhập Thánh giáo chúng ta.” “Nếu ta đồng ý, ta vừa đi, các ngươi tìm kiếm các thế lực siêu nhiên khác đến che chở, vậy ta không phải thành kẻ ngốc sao?”

“Hơn nữa, Thánh giáo chúng ta đã sớm không cần người ngoài cung ứng vũ khí, thánh giáo chúng ta cần các ngươi có ích lợi gì!”

Ngô Kỳ Thiên cười lạnh nói.

“Thật sự không chừa lại cho chúng ta một con đường sống sao?”

Sắc mặt Chu Bách Phong khó coi hỏi.

“Nếu như các ngươi đụng phải đệ tử Ma giáo dễ bắt nạt, các ngươi sẽ bỏ qua cho hắn sao?” “Không, các ngươi sẽ không, vậy tại sao ta phải buông tha cho các ngươi?”

Ngô Kỳ Thiên cười lạnh trả lời xong, bỗng nhiên không khí trong sân yên tĩnh khiến cho người ta sợ hãi.

Hơi thở trên người Chu Bách Phong và Phương Chí Viễn lại một lần nữa tăng vọt, dù bọn họ biết bọn họ đánh không lại Ngô Kỳ Thiên nhưng ai lại cam tâm tình nguyện đứng yên không nhúc nhích mặc người chém giết.

Nhất thời, toàn bộ cường giả Tông Sư còn lại quên tất cả giết tới Ngô Kỳ Thiên, hơn chục vũ khí rơi xuống người Ngô Kỳ Thiên mà không gây ra bất kỳ sóng gió nào, ngược lại khiến cho Ngô Kỳ Thiên cười càng thêm ngông cuồng.

“Nào có thích khách quang minh chính đại tấn công tới địch nhân như vậy, thích khách ngươi không đủ tư cách, vẫn nên ngoan ngoãn nằm xuống đi.”

Ngô Kỳ Thiên dễ dàng đoạt lấy Huyễn Ảnh chủy trong tay Hứa Cao Hàng, trở tay dùng Huyễn Ảnh chủy cắt cổ Hứa Cao Hàng, vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng vũ khí cứ như vậy không còn. Ngô Kỳ Thiên dùng Huyễn Ảnh chủy giết chết vài trưởng lão Tàng Binh Các, cảm thấy Huyễn Ảnh chủy không dễ dùng liền vứt bỏ.

So với dùng vũ khí, hắn càng thích đấu pháp tay không hơn.

Rất nhanh hiện trường xuất hiện cảnh tượng quỷ dị, Ngô Kỳ Thiên hứng chịu vô số đòn tấn công từ người khác, nhưng những đòn tấn công này chỉ giống như nước đổ lá khoai, không gây nổi cho hắn bao nhiêu thương tổn, nhiều nhất chỉ khiến hắn tiêu hao chân nguyên mà thôi.

Hết lần này tới lần khác hắn có thể lợi dụng ma công hấp thu máu tim người khác, lực lượng tiêu hao nhanh hơn, các cường giả Tông Sư khác thật là thảm, bọn họ công kích Ngô Kỳ Thiên vô số lần cũng không phá được phòng ngự của Ngô Kỳ Thiên, nhưng nếu bọn họ bị nắm đấm của Ngô Kỳ Thiên tiếp xúc thì chỉ có một con đường chết.

Không biết qua bao lâu, trận chiến tại hiện trường đã gần kết thúc.

Hơn chín mươi cường giả Tông Sư đến bây giờ sống sót hơn mười người, hơn mười cường giả Tông Sư này ai nấy đều thương tích đầy mình, tất cả đều sợ hãi nhìn quái vật Ngô Kỳ Thiên này.

“Tôn trưởng lão, Đinh trưởng lão, Bạch trưởng lão! Đáng giận! Quái vật ngươi đi chết cho ta!” Chu Bách Phong thấy khắp mặt đất đều là trưởng lão bị móc trái tim đã chết đi, phẫn nộ trong lòng áp chế lý trí, hắn điên cuồng vọt tới Ngô Kỳ Thiên.

Ngô Kỳ Thiên đánh ra một quyền, cánh tay phải Chu Bách Phong nháy mắt không còn, Thương Long kiếm cũng bị lực đạo cực lớn đánh bay ra ngoài.

Thương Long kiếm bị đánh bay thật xa thật khéo cắm ở mặt đất mười thước phía trước Hoàng Đông Kiệt, tay Hoàng Đông Kiệt hái cánh hoa dừng lại, lẳng lặng nhìn Thương Long kiếm phía trước lúc này đang run rẩy, cũng không biết là vừa mới rơi xuống đất bị phản chấn hình thành chấn động hay là nó gặp được người khiến cho nó tràn ngập vui sướng.

Hoàng Đông Kiệt: Có chút lính tính đấy, là cảm nhận được sự khác biệt của ta, đang khoe khoang với ta sao?

Thương Long kiếm: ngươi mau đến, nhanh chóng đến và cầm lấy ta, chúng ta cùng nhau bay lượn.

Thấy Hoàng Đông Kiệt không có động tác nào khác, Thương Long kiếm chấn động càng lợi hại. Hoàng Đông Kiệt lẳng lặng nhìn, nhìn thanh kiếm này khoe khoang như thế nào!

Nhậm Vân Nhi trốn ở chỗ tối thấy Thương Long kiếm cuối cùng cũng thoát khỏi chiến trường, lén lần mò về phía Thương Long kiếm.

Nàng cũng cảm ứng được Thương Long kiếm vui sướng, cho rằng Thương Long kiếm cảm ứng được hậu nhân Thương Long Thiên Nhân là nàng đang tới gần mới phát ra ý vui sướng.

Ngô Kỳ Thiên đánh bật cánh tay phải của Chu Bách Phong, khiến Thương Long kiếm bay ra ngoài, hắn cũng không sợ Thương Long kiếm bị những người khác cướp đi.

Tinh thần dị lực của hắn vẫn tập trung Thương Long kiếm, một khi Thương Long kiếm xuất hiện dấu vết di động, hắn liền có thể lập tức phát giác ra.

Phát hiện Thương Long kiếm không có hiện tượng di động, hắn đột nhiên đến trước người Chu Bách Phong, một tay nắm lấy cổ Chu Bách Phong nâng hắn lên.

“Đáng giận! Buông các chủ của chúng ta ra!”

Vẫn có một bộ phận đệ tử trung thành với Tàng Binh Các không rời đi, bọn họ vừa thấy các chủ gặp nguy hiểm liền liều lĩnh xông về phía Ngô Kỳ Thiên.

“Không biết sống chết!”

Ngô Kỳ Thiên thấy một đám kiến hôi xông về phía hắn, ánh mắt cực kỳ không kiên nhẫn, tay trái đột nhiên vung lên, chân nguyên khổng lồ quét ngang qua đệ tử Tàng Binh các.

Không có gì bất ngờ, tất cả đệ tử Tàng Binh các xông tới toàn bộ bị chân nguyên cuồng bạo đánh nát xương cốt toàn thân bay ngược ra ngoài, mất đi hô hấp.

Hết chương 245.
Bình Luận (0)
Comment