Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 246 - Chương 246. Tự Mình Biết Mình!

Chương 246. Tự mình biết mình!
Chương 246. Tự mình biết mình!

“Hoá...hóa ra ngươi vẫn đang trêu đùa chúng ta.”

Thấy chân nguyên cuồng bạo của Ngô Kỳ Thiên, Chu Bách Phong không khỏi tự mỉa mai. “Bằng không, thế lực siêu nhiên tồn tại nhiều năm như vậy không dao động, không phải là vì Đại Tông Sư của chúng ta vẫn tồn tại hay sao!”

“Các ngươi chơi với ta lâu như vậy, lại đưa cho ta chất dinh dưỡng, cảm ơn.”

Ngô Kỳ Thiên nói xong thì móc trái tim Chu Bách Phong ra cắn một cái rồi dừng lại.

Các chủ Tàng Binh Các cứ như vậy rơi xuống.

Ngô Kỳ Thiên tiêu hóa xong máu tim của Chu Bách Phong, chuẩn bị xử lý cường giả Tông Sư còn lại, đột nhiên thân thể hắn dừng lại.

Hắn phát giác có người đang tới gần Thương Long kiếm, quay đầu nhìn Thương Long kiếm, hắn thấy một cô nương đã sắp tiếp xúc với Thương Long kiếm rồi...

Nhậm Vân Nhi sớm đã phát hiện có một quái nhân cách Thương Long kiếm rất gần, điều này khiến cho lòng cảnh giác của nàng nháy mắt dâng lên, lo lắng quái nhân này sẽ có ý nghĩ với Thương Long kiếm.

Kết quả quái nhân không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó đếm cánh hoa, phảng phất như không thấy Thương Long kiếm ở ngay trước mắt hắn.

Nhậm Vân Nhi không biết nam nhân đội nón thần bí này đang suy nghĩ gì, nhưng bây giờ Thương Long kiếm thoát ly chiến trường đang ở trước mắt nàng, nàng không thể thờ ơ. Nàng lần tới Thương Long kiếm, không chỉ thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh của Ngô Kỳ Thiên mà còn phòng bị thật sâu với quái nhân đội nón gần Thương Long kiếm nhất.

Thật sự là hành vi của quái nhân đội nón này lúc này quá quái dị, rất nhiều người thấy Ngô Kỳ Thiên đang đại khai sát giới thì đều hoảng sợ rời khỏi hiện trường.

Nhưng nam nhân đội nón này phảng phất như không thấy Ngô Kỳ Thiên tàn sát, còn nhàn nhã ngồi ở chỗ này nhàm chán đếm cánh hoa, như vậy còn chưa tính, ngay cả Thương Long kiếm gần trước mắt, đưa tay là có thể lấy được mà nam nhân đội nón này cũng không có động tác gì khác.

Điều này quá không phù hợp với lẽ thường, người bình thường sẽ lẳng lặng ngồi ở chỗ này đếm cánh hoa sao? Trong lòng nàng, nam nhân đội nón này hoặc là một kẻ ngốc, hoặc là một cường giả có hành vi kỳ quặc, và là một nhân vật nguy hiểm.

Nàng từng bước tới gần Thương Long kiếm, phát hiện nam nhân đội nón không có động tác khác, nội tâm nàng không khỏi chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng vẫn không có thả lỏng. Tiếp tục đề phòng Ngô Kỳ Thiên và nam nhân đội nón kỳ quái này, không đụng được Thương Long kiếm, một khắc nàng cũng không dám thả lỏng.

Khi nàng càng tiếp cận Thương Long kiếm, nội tâm nàng càng kích động, bảy thước, năm thước, ba thước, ở cự ly gần, nàng đều có thể thấy từng dấu hoa văn trên thân Thương Long kiếm. Bỗng nhiên nàng thấy Ngô Kỳ Thiên xa xa đột nhiên quay đầu nhìn nàng, trái tim nàng nháy mắt gia tốc, nàng liều lĩnh lao về phía Thương Long kiếm.

Tay nàng cầm Thương Long kiếm, cầm lấy sự vui mừng của nàng, nàng nhịn không rời đi chính là vì lúc này.

Trong khoảnh khắc nhào về phía Thương Long kiếm, nàng cũng đã cắt qua lòng bàn tay mình, miệng vết thương ở lòng bàn tay chảy ra máu tươi tưới lên Thương Long kiếm.

Ầm!

Thương Long kiếm được kích hoạt!

Nhậm Vân Nhi lúc này bị cột sáng bán kính bảy tám thước phóng lên trời bao vây, ánh sáng kỳ tích đang không ngừng gia tăng lực lượng của Nhậm Vân Nhi.

“Cái này, hậu nhân Thương Long Thiên Nhân, không ngờ ở bên ngoài còn có các mạch hậu nhân khác của Thương Long Thiên Nhân tồn tại đến bây giờ.”

Thấy Thương Long kiếm bị kích hoạt, lực lượng thần bí khó lường bên trong Thương Long kiếm đang không ngừng gia tăng lực lượng của Nhậm Vân Nhi, Ngô Kỳ Thiên liếc mắt một cái nhìn ra, nữ nhân này là hậu nhân của Thương Long Thiên Nhân.

“Sao, sao lại thế này, Thương Long kiếm sao còn có tồn tại lực lượng như vậy.”

“Nữ la sát, nữ nhân đó là nữ la sát, nàng làm thế nào, làm thế nào đột nhiên lại khiến cho Thương Long kiếm bộc phát ra lực lượng như vậy, Thương Long kiếm rốt cuộc có bao nhiêu bí mật chúng ta không biết?”

“Thật đáng sợ, trong vài hơi thở, khí tức trên người nữ la sát từ Tông Sư trung kỳ tăng lên Tông Sư đỉnh phong.”

“Cái này cũng không có dừng lại, khí tức trên người nữ la sát còn đang không ngừng tăng lên, sao cảm giác như là không có điểm giới hạn...”

Khán giả xung quanh và cường giả Tông Sư còn đều bị khí tức không ngừng bạo tăng trên người Nhậm Vân Nhi dọa sợ.

Cứ như vậy tiếp tục tăng lên, Nhậm Vân Nhi sẽ không đột phá ngay tại chỗ, trở thành Đại Tông Sư mới chứ?

“Không hổ là thần binh tổ tiên để lại, phần lực lượng bạo tăng này thật sự quá kỳ diệu.”

Lực lượng bạo tăng dừng lại, lúc này Nhậm Vân Nhi đang ở trong một cảnh giới rất kỳ diệu, không giống cảnh giới Đại Tông Sư, lại giống như cảnh giới Đại Tông Sư, một cảm giác rất mâu thuẫn.

Tuy rằng cảm giác này rất mâu thuẫn nhưng lực lượng khủng bố bùng nổ trong cơ thể nàng vẫn có thể cảm giác được.

Nàng cảm thấy trình độ lúc này của nàng đã không thua kém Ngô Kỳ Thiên nửa phần, đây là sự tin tưởng mà Thương Long kiếm mang lại cho nàng.

“Thu khí tức lại, đừng quên phía sau ngươi còn có người!”

Hoàng Đông Kiệt lúc này lấy tay hạ thấp nón, không ngờ bị sóng nhiệt cuồng phong phía trước truyền đến thổi bay nón của hắn, hắn lên tiếng.

Nhậm Vân Nhi nghe được giọng nói này, bỗng nhiên kinh ngạc, giọng nói này nàng sẽ không nhận sai, là giọng nói của phụ vương Hoàng Thiên Khải.

Quái nhân ngồi phía sau nàng là Đông Võ Vương, thiên hạ đệ nhất mưu thánh xuất quỷ nhập thần cũng đến tham gia Thần Binh Các.

Nhậm Vân Nhi không dám quay đầu lại, cũng không dám nói chuyện với Đông Võ Vương, nàng sợ làm bại lộ thân phận Đông Võ Vương.

Tuy rằng nàng vì kích hoạt Thương Long kiếm, dẫn đến lực lượng bạo tăng rất khủng bố nhưng phần lực lượng này chỉ là tạm thời, chịu không nổi bao nhiêu tiêu hao.

Hơn nữa nàng tự mình biết mình, nền tảng của nàng vẫn còn quá mỏng, Tông Sư trung kỳ dù mượn Thương Long kiếm chống lại Ngô Kỳ Thiên cuối cùng người thua tám chín phần mười vẫn là nàng.

Lúc này nàng không chút do dự, nàng nhanh chóng chạy trốn về hướng khác.

Chỉ cần nàng dẫn Ngô Kỳ Thiên đi, Hoàng Thiên Khải sẽ an toàn, cũng không ai biết Đông Võ Vương cũng ở đây.

“Muốn đi, đừng mơ!”

Hết chương 246.
Bình Luận (0)
Comment