Ngô Kỳ Thiên thấy trên cánh tay xuất hiện một vết máu rất nông, có một ít máu chảy ra từ cánh tay, hắn rất khiếp sợ, vội vàng dời tầm mắt nhìn Thương Long kiếm trong tay Nhậm Vân Nhi, phát hiện lúc này bề ngoài Thương Long kiếm hiện lên ánh sáng yếu ớt.
Ánh sáng yếu ớt này mới là mấu chốt phá vỡ công pháp hộ thể của hắn!
Ngô Kỳ Thiên không ngốc, biết ánh sáng này chính là chút lực lượng Thương Long Thiên Nhân để lại, chỉ có lực lượng cấp bậc Thiên Nhân mới có thể dễ dàng phá vỡ phòng ngự của hắn, Nhậm Vân Nhi không thể tưởng tượng được mình đã đánh giá thấp thương tổn do Thương Long gây ra, hơi xẹt qua cũng tạo thành thương tổn trên thân thể của Đại Tông Sư.
Nhìn Thương Long kiếm mặt ngoài bao phủ ánh sáng yếu ớt, Nhậm Vân Nhi lại tự tin lên một chút nhưng nàng vẫn một lòng muốn tìm cơ hội chạy trốn.
Nàng cảm giác ánh sáng bên ngoài Thương Long kiếm đang tiêu hao, một khi lực lượng tổ tiên để lại tiêu hao hết thì nàng sẽ gặp nguy hiểm.
“Lực lượng cấp độ Thiên Nhân thật nguy hiểm, muốn bắt được ngươi xem ra phải mất thời gian.”
Ngô Kỳ Thiên xuất một chiêu, thu Tinh Trần kiếm đứng thứ ba trên bảng xếp hạng vũ khí nhiếp vào tay, về phần nguyên chủ của Tinh Trần kiếm đang hấp hối nằm ở trong phế tích không thể nhúc nhích.
Nhậm Vân Nhi chủ động phát động công kích, nàng phải tìm được cơ hội chạy trốn trước khi án sáng trên mặt ngoài Thương Long kiếm tiêu hao hết.
Muốn có cơ hội, nàng không thể không chủ động tấn công, ai bảo trạng thái của nàng không thể tiêu hao được chứ.
“Đến tốt lắm!”
Ngô Kỳ Thiên bao phủ chân nguyên thật dày trên Tinh Trần Kiếm, phòng ngừa Tinh Trần Kiếm bị Thương Long kiếm chặt đứt. Hai thanh lợi kiếm nháy mắt va chạm với nhau.
Chặn lại rồi!
Nội tâm Ngô Kỳ Thiên vui vẻ, hắn còn lo lắng Tinh Trần kiếm thêm chân nguyên thật dày cũng không ngăn được mũi nhọn của Thương Long kiếm, bây giờ xem ra lo lắng của hắn là dư thừa. Chân nguyên của hắn cuồn cuộn không ngừng, làm sao một phần lực lượng của Thương Long kiếm có thể so sánh được.
Ánh sáng yếu ớt của Thương Long kiếm dù sao cũng là lực lượng cấp độ Thiên Nhân, một lần va chạm tiêu hao không ít chân nguyên trên người hắn.
“Nữ nhân, ta xem ngươi có thể chống đỡ bao lâu!”
Ngô Kỳ Thiên cũng nhìn ra trạng thái này của Nhậm Vân Nhi sẽ không duy trì lâu, hắn không sợ nhất chính là tiêu hao.
Lúc trước cắn nuốt máu tim mấy chục cường giả Tông Sư, lúc này trên người hắn tràn đầy lực lượng dâng trào.
Dù lực lượng tiêu hao hơn phân nửa, hiện trường không phải còn có mười mấy cường giả Tông Sư hay sao, đến lúc đó lại dùng máu tim bọn họ khôi phục lực lượng là được.
So với Ngô Kỳ Thiên đang điên cuồng thì Nhậm Vân Nhi lâm vào bị động, mỗi lần Thương Long kiếm va chạm với Tinh Trần kiếm đều có thể đánh tan chân nguyên thật dày trên Tinh Trần kiếm.
Nhưng chân nguyên của Ngô Kỳ Thiên phảng phất như vô tận, lần lượt thêm máu vào Tinh Trần kiếm, Thương Long kiếm của nàng gặp phiền toái rồi...
Mỗi một lần va chạm, ánh sáng trên Thương Long kiếm sẽ mờ một phần, hơn nữa trạng thái lúc này của nàng không thể duy trì quá lâu, nếu nàng tìm không thấy cơ hội chạy trốn thì nàng sẽ gặp nguy hiểm.
Biết không có vốn liếng để tiêu hao với Ngô Kỳ Thiên, Nhậm Vân Nhi không dám tiêu hao, lúc này tăng lực lượng của mình lên cực hạn.
“Muốn liều mạng sao, vậy thì đến đây!”
Cảm giác được khí tức trên người Nhậm Vân Nhi lại bạo tăng, lực lượng trên người Ngô Kỳ Thiên cũng tăng lên, va chạm với Nhậm Vân Nhi.
“Vân Nhi, ngươi nhất định có thể làm được!”
Hoàng Thiên Khải không ngừng cầu nguyện Vân Nhi tìm được cơ hội chạy thoát, một khi Vân Nhi thất bại, kết cục hắn không dám tưởng tượng.
Nhậm Vân Nhi phát động một kích mạnh nhất.
Một cú trảm đơn giản nhưng đầy sự dịu dàng của mưa, sự khoan dung của mưa, nỗi cô đơn của mưa và sự tàn nhẫn của mưa khiến người ta nán lại quên cả quay về.
Một kích nguy hiểm đột nhiên xuất hiện khiến Ngô Kỳ Thiên không thể trốn tránh, tay cầm Tinh Trần kiếm đỡ ra, Tinh Trần Kiếm vỡ tan ngay lập tức.
“Hắc Thủy lĩnh vực!”
Cuối cùng Ngô Kỳ Thiên vẫn sử dụng lá bài tẩy của Đại Tông Sư, trong phút chốc, thiên địa phảng phất như bị nước đen vô cùng vô tận bao trùm vặn vẹo.
Cơn mưa của Vân Nhi chạm vào nước đen vô cùng vô tận, giống như giọt mưa rơi xuống biển rộng, không thể khuấy động được một tầng sóng.
“Ngươi thua rồi!”
Ngô Kỳ Thiên thấy ánh sáng trên Thương Long kiếm biến mất, khí tức trên người Nhậm Vân Nhi giảm mạnh, lui về Tông Sư trung kỳ.
Hắn biết Nhậm Vân Nhi đã đặt tất cả hy vọng ở chiêu vừa rồi. Nhậm Vân Nhi không có bất kỳ hồi âm nào, thở dốc xong mấy hơi, ánh mắt vô cùng kiên định xông về phía Ngô Kỳ Thiên, phảng phất giống như muốn chết.
“Tại sao lại không nhìn thấy thực tế!”
Ngô Kỳ Thiên trở tay vỗ một cái, Nhậm Vân Nhi bay ngược ra ngoài, Thương Long kiếm cũng thoát khỏi bàn tay, không biết lại cắm vào trong góc nào.
“Vân Nhi!”
Thấy Nhậm Vân Nhi bị đánh bay hộc máu từng đợt, Hoàng Thiên Khải vẫn nhịn được từ gốc tối chạy ra kiểm tra tình trạng của Nhậm Vân Nhi.
“Ngươi, khụ khụ, ngươi chạy ra làm gì, đi, mau đi đi!”
Nhậm Vân Nhi thấy Hoàng Thiên Khải chạy ra, sắc mặt tái nhợt căng thẳng không thôi.
“Nhi tử của Đông Võ Vương, ha ha ha, không ngờ sẽ đụng phải nhi tử của Đông Võ Vương ở chỗ này, đây thật sự là chuyện tốt.”
Ngô Kỳ Thiên vừa thấy Hoàng Thiên Khải thì nở nụ cười.
Hôm nay làm sao vậy, có một đống cường giả Tông Sư làm chất dinh dưỡng, có thần binh Thương Long kiếm, có nữ nhân tạo ra đời sau, bây giờ nhi tử của Đông Võ Vương cũng xuất hiện.
Bắt được nhi tử của Đông Võ Vương, muốn bức Đông Võ Vương đi ra còn không đơn giản sao? Sao tất cả những điều tốt đẹp đều được hắn đụng phải.
Chẳng lẽ hôm nay là một ngày may mắn của hắn.
Có thể còn có bất ngờ gì khác sắp xuất hiện...