Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 250 - Chương 250. Phụ Vương, Ngươi Không Nên Đi Ra!

Chương 250. Phụ vương, ngươi không nên đi ra!
Chương 250. Phụ vương, ngươi không nên đi ra!

“Phụ vương, sao phụ vương lại ở đây?”

Hoàng Thiên Khải vô cùng kinh ngạc hỏi.

“Nơi này ngươi thể đến, vì sao ta không thể đến?”

“Không phải, không phải phụ vương đang âm mưu tính kế Ma giáo và Phật môn sao, sao có thể đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?”

Hoàng Thiên Khải không rõ hỏi.

“Tính kế Ma giáo và Phật môn? Ai nói, ta nói sẽ tính kế họ hồi nào?”

“Không phải phụ vương tuyên truyền với bên ngoài trên người ngươi có hai Thương Long Toái Phiến sao, không phải tính kế bọn họ, chẳng lẽ chuyện có hai Thương Long Toái Phiến chỉ là nói chơi mà thôi?”

“Không phải nói chơi, ta thật sự có hai Thương Long Toái Phiến.”

“Không phải tính kế bọn họ, thật sự có được hai Thương Long Toái Phiến, vì sao phải để cho thiên hạ biết rõ?”

“Vì chơi vui nha!”

Hoàng Thiên Khải chớp chớp mắt, hắn phát hiện mình đã không theo kịp tiết tấu của phụ vương. Chẳng lẽ vì vui vẻ mà nhất định phải khiến cho thiên hạ biết hết mới được.

Tất cả mọi người ở hiện trường nghe được Đông Võ Vương là vì vui vẻ mới nói ra chuyện có được hai Thương Long Toái Phiến cho thiên hạ biết hết, bỗng nhiên bọn họ thất vọng.

Điều này không giống với Đông Võ Vương trong tưởng tượng của bọn họ.

Đông Võ Vương không phải thiên hạ đệ nhất mưu thánh sao!

Người bày ra thế cục kinh hãi thế tục ở Thanh Châu không phải là Đông Võ Vương sao!

Khi tin tức trên người Đông Võ Vương có hai mảnh Thương Long truyền ra, người có chút đầu óc đều cảm thấy Đông Võ Vương đang tính kế Ma giáo và Phật môn.

Bây giờ nghe được tin tức Đông Võ Vương là vì vui vẻ mới cố ý truyền ra, thật khiến cho bọn họ thật không biết nói gì.

“Phụ vương, ngươi không nên chạy ra đây!”

Lời Nhậm Vân Nhi nói với hắn, hắn lại dùng ở trên người phụ vương.

“Những lời này nói với chính ngươi mới đúng, lão tử ta cũng không giống ngươi, không có bản lĩnh ngốc nghếch chạy ra tặng đầu người, lão tử ngươi chính là người toàn tài.”

Hoàng Đông Kiệt không khách sáo nói một câu.

“Phụ vương, có phải phụ vương đã có biện pháp để chúng ta hóa hiểm thành an không?”

Hoàng Thiên Khải không để ý đến phụ vương, thấy thái độ thoải mái tự nhiên của phụ vương, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của Ngô Kỳ Thiên, hắn hoài nghi phụ vương đã có biện pháp khiến bọn họ hóa hiểm thành an.

Nghĩ đến biểu hiện của phụ vương ở Thanh Châu, hắn càng cảm thấy phụ vương đã có quyết định.

“Còn phải nói sao, ngươi cho rằng ta giống ngươi, không có chút bản lĩnh nào dám đi ra làm mất mặt.”

Hoàng Đông Kiệt vặn lại một câu.

“Phụ vương, ta biết ta không được di truyền trí tuệ của ngươi, khiến cho ngươi mất mặt, nhưng ta dám chắc chắn đại ca cũng không được di truyền trí tuệ của ngươi.”

“Cho nên có thể đừng trả lời một câu lại chọc ngoáy ta một câu hay không?”

Thấy phụ vương trừng hắn một cái không nói lời nào, Hoàng Thiên Khải coi như là thở phào nhẹ nhõm.

“Phụ vương, phương pháp có thể khiến cho chúng ta hóa hiểm thành an là gì?”

“Giết hắn!”

Hoàng Thiên Khải trợn tròn mắt lần nữa, phụ vương nói cái quỷ gì vậy.

Muốn giết chết Đại Tông Sư, ít nhất phải có hai ba Đại Tông Sư hợp lực mới có thể làm được, bằng không lấy năng lực chạy trốn của Đại Tông Sư, ai ngăn cản được...

“Phụ vương, ngươi đừng nói giỡn nữa được không, chúng ta ở đây có ai có thể giết được hắn?” Hoàng Thiên Khải cảm thấy hơi mệt mỏi, đã đến lúc này rồi mà phụ vương còn nói giỡn.

“Còn nhớ ở vương phủ phụ tử chúng ta đã nói chuyện với nhau không?”

“Ngươi nhìn không quen vi phụ chơi bời lêu lổng, ăn không ngồi rồi, đề nghị vi phụ đi ra ngoài tìm việc làm, khi đó vi phụ nói cho ngươi biết, ngươi chính là đang thả một kẻ khủng bố vào nhân gian.”

“Hôm nay vi phụ nói cho ngươi biết, con người là một sinh vật đầy kỳ tích!”

“Mà phụ vương ngươi lại là sinh vật trên cả truyền kỳ.”

Hoàng Đông Kiệt không giấu nữa, hắn đã cảm thấy rất nhiều sinh vật (độc giả) không hài lòng với với con đường cẩu thả của hắn, hôm nay hắn sẽ đại náo một hồi.

“Vân Nhi, có phải phụ vương của chúng ta uống quá nhiều hay không?”

Hoàng Thiên Khải thở dài một hơi, luôn cảm thấy hôm nay sắp tàn đời rồi.

“Hình như phụ tử các ngươi hơi kiêu ngạo, hôm nay kinh hỉ đặc biệt nhiều, ta vui vẻ mới cho các ngươi một chút cơ hội nói chuyện.”

“Ai ngờ các ngươi kiêu ngạo đến mức này, âm thanh nói chuyện cũng không thèm che giấu.” “Muốn giết ta sao, Đông Võ Vương, có phải đầu óc ngươi bị rỉ sét hay không!”

Nghe nửa ngày Ngô Kỳ Thiên bị lời nói của Hoàng Đông Kiệt chọc cười.

Một người thông minh lại tuyên bố muốn giết chết hắn, dựa vào cái gì, dựa vào Hoàng Đông Kiệt có tu vi nửa bước Đại Tông Sư sao?

“Kinh hỉ đặc biệt nhiều? Không, rất nhanh sẽ chỉ còn lại nỗi sợ hãi thôi!”

Hoàng Đông Kiệt cười tủm tỉm trả lời một câu.

“Giao Thương Long Toái Phiến ra, ta sẽ cho phụ tử các ngươi toàn thây.”

Ngô Kỳ Thiên không muốn nói nhảm nữa, sát khí đằng đằng nhìn Hoàng Đông Kiệt.

“Muốn lấy Thương Long Toái Phiến à, ngươi cũng xứng sao!”

Tất cả mọi người ở hiện trường nghe thấy Hoàng Đông Kiệt nói ra những lời kiêu ngạo như vậy với Ngô Kỳ Thiên, cả đám chớp chớp mắt hoang mang nhìn Đông Võ Vương.

Đây có đúng là thiên cổ đệ nhất mưu thánh dưới tình huống không động não đều cương liệt như vậy không?

Hoàng Thiên Khải không nói lời nào, có lẽ biết phụ tử bọn họ hôm nay lành ít dữ nhiều, để phụ vương muốn kiêu ngạo như thế nào kiêu ngạo như thế ấy đi.

Ngô Kỳ Thiên thở ra một hơi thật sâu, không biết tại sao hắn lại khó chịu thái độ vênh váo của Hoàng Đông Kiệt.

“Ta muốn biết lúc nhi tử ngươi chết rồi thì ngươi còn có thể giữ được tư thái cao ngạo này hay không?”

Nói xong Ngô Kỳ Thiên đánh một chưởng tới Hoàng Thiên Khải.

Hoàng Thiên Khải: Ta đã trêu ai chọc ai, phụ vương kiêu ngạo liên quan rắm gì đến ta, vì sao lại là ta phải gánh hậu quả!

“Vân Nhi, đừng!”

Đột nhiên, Hoàng Thiên Khải bị Nhậm Vân Nhi đẩy ra.

Hết chương 250.
Bình Luận (0)
Comment