Lồng giam Phong Ma tháp phía sau Phật Môn.
"Két"
Một tăng nhân trung niên trực tiếp hãm hại một đệ tử canh gác Phong Ma tháp, thi thể liền ném về phía đệ tử bị thương nặng nằm trên mặt đất.
"Vì sao, Đạo Bảo trưởng lão, tại sao ngươi lại phản bội Phật Môn."
Đệ tử canh gác Phong Ma tháp cũng không ngờ rằng, Đạo Bảo trưởng lão Bàn Nhược đường giả truyền chỉ lệnh của phương trượng, điều cường giả gác Ma Tháp đến tiền viện để hỗ trợ.
Cường giả của Phong Ma tháp vừa đi, Đạo Bảo trưởng lão liền đánh lén hai cường giả canh giữ, hai cường giả không kịp phòng ngự, trực tiếp bị Đạo Bảo trưởng lão mang đi.
Đệ tử Phật Môn còn lại không cần nói, bị Đạo Bảo trưởng lão dễ dàng tàn sát, hiện tại chỉ còn lại một người bị thương nặng nằm trên mặt đất như hắn.
"Ngươi còn không xứng hỏi ta loại câu hỏi này!"
Đạo Bảo hòa thượng trực tiếp một chưởng đánh chết đệ tử kia.
Đạo Bảo hòa thượng giết người xong, liền cầm chìa khoá lên đi về phía nhà tù giam giữ Nhậm Vân Nhi.
Trong Phong Ma tháp những ma đầu khác bị Phật Môn giam giữ nhìn thấy Đạo Bảo hòa thượng phản bội Phật Môn, từng người một hưng phấn không thôi, đều đang khẩn cầu Đạo Bảo hòa thượng thả bọn họ ra.
Chỉ là Đạo Bảo hòa thượng cũng không quan tâm, đi thẳng tới trước phòng giam của Nhậm Vân Nhi, mở cửa phòng giam ra.
Nhậm Vân Nhi cũng nhìn thấy hành động Đạo Bảo hòa thượng tàn sát đệ tử Phật Môn, khi Đạo Bảo hòa thượng cầm chìa khóa đi tới chỗ phòng giam của nàng, nàng biết hòa thượng này là nhằm vào nàng.
Nàng không có bất kỳ hành động dư thừa nào cả, trong lòng nàng đã đoán được hòa thượng này có thể là nội ứng của triều đình, là người tới cứu nàng ra ngoài.
"Nhậm tiểu thư, ta là nội ứng triều đình sắp xếp ở Phật Môn, ta tới cứu ngươi."
"Uống đan dược này vào, nó có thể giải trừ Nhuyễn Cốt Tán cùng Phong Khí Tán trên người ngươi, uống nó rồi lập tức đi theo ta."
Đạo Bảo hòa thượng lấy một viên đan dược ra đưa cho Nhậm Vân Nhi nói.
Trốn ở trong bóng tối, nhìn tất cả mọi chuyện này, nội ứng triều đình bối rối. Cmn, có người giả mạo ta!
Nội ứng triều đình suy nghĩ một chút, vẫn là lựa chọn tiếp tục ẩn giấu, mặc dù hắn không biết Đạo Bảo là người của thế lực phương nào, nhưng mục đích của Đạo Bảo và hắn giống nhau, đều là tới cứu Nhậm Vân Nhi.
Đợi Đạo Bảo cứu Vân Nhi an toàn ra khỏi địa bàn Phật Môn, hắn sẽ xuất thủ đoạt lại Nhậm Vân Nhi.
Nhậm Vân Nhi biết giờ này khắc này ngoại trừ người của triều đình ra, không có thế lực nào mạo hiểm lớn như vậy tới cứu nàng, thế là, Nhậm Vân Nhi uống đan dược cùng Đạo Bảo hòa thượng rời đi.
"Không hay, là Nghiễm Văn của Giới Luật đường, chúng ta mau trốn."
Đạo Bảo vừa dẫn Nhậm Vân Nhi ra khỏi Phong Ma tháp, liền thấy phía xa có mấy hòa thượng đang chạy về phía này, nhìn thấy hòa thượng cầm đầu là Nghiễm Văn, Đạo Bảo không cần suy nghĩ, dẫn theo Nhậm Vân Nhi trực tiếp bỏ chạy.
"Cái gì, đáng chết, kẻ phản bội, Đạo Bảo phản bội Phật Môn."
"Một người các ngươi đi nói cho phương trượng nghe, những người khác kiểm tra tình huống của Phong Ma tháp, bần tăng đuổi theo tên phản đồ Đạo Bảo này."
Đám người Nghiễm Văn ở phía xa nhìn thấy thân ảnh của Đạo Bảo dẫn theo Nhậm Vân Nhi trốn chạy, đầu tiên là sửng sốt, phản ứng lại liền nổi giận, lúc này Nghiễm Văn đơn thân độc mã đuổi theo Đạo Bảo.
"Phương trượng, đại sự không hay, Đạo Bảo hắn phản bội chúng ta, hắn đã giết đệ tử Phong Ma tháp, mang Nhậm Vân Nhi đi, hiện tại Nghiễm Văn trưởng lão đang truy đuổi."
"Cái gì!"
Cao tầng của Phật Môn vừa nghe thấy, tất cả đều nổi giận!
Trong số nhân sĩ giang hồ đến xem náo nhiệt tồn tại không ít kỳ nhân dị sĩ, lỗ tai của bọn họ rất nhạy, vừa nghe thấy tin tức này, lắm mồm lắm miệng, sau đó mọi người đều biết.
"Xem ra là hắn đắc thủ rồi."
Thính lực của Đại Tông Sư càng không cần phải nói, khi biết Nhậm Vân Nhi được người ta cứu đi, Trương Cửu Thiên cảm thấy bản thân dây dưa tới hiện tại cuối cùng cũng không uổng phí.
"Bọn họ chạy về hướng nào rồi?"
"Hướng đông nam"
"Đuổi theo"
Động tác của cao tầng Phật Môn rất nhanh, hơn mười cường giả trực tiếp đuổi về hướng đông nam.
Người xem náo nhiệt không chê bận rộn, cũng chia ra một bộ phận nhỏ chạy về hướng đông nam.
Hoàng Thiên Khải là người hành động nhanh nhất trong tiểu bộ phận này, hắn dốc hết toàn lực chạy về hướng đông nam.
Trương Cửu Thiên cũng không biết là có ý, hay là vô tình, vừa đánh vừa dời chiến trường về hướng đông nam, còn đám người Liễu Vô đại sư cũng rất phối hợp.
Thế là, mọi người đều đi về hướng đông nam...
"Ta ngăn chặn hắn một hồi, ngươi mau trốn đi."
Đạo Bảo nhìn thấy Nghiễm Văn sau lưng truy đuổi không bỏ, biết cứ tiếp tục như vậy. Bị đuổi kịp là chuyện sớm muộn, do dự một lát, dứt khoát quyết định chuẩn bị ngăn chặn Nghiễm Văn.
Nói xong, hắn liền quay đầu tấn công về hướng Nghiễm Văn, cho dù hắn biết thực lực của mình kém hơn một chút so với Nghiễm Văn, nhưng hắn cũng không dễ dàng bị thua như vậy, vừa đánh vừa rút lui vẫn làm được.
Lực lượng của Nhậm Vân Nhi không khôi phục bao nhiêu, ở lại cũng không thể giúp được gì, không ngừng lại, nàng tiếp tục trốn về phía trước. Chỉ có điều thiên mệnh khó trái, rất nhanh nàng liền dừng bước.
Nàng chạy sai phương hướng rồi, ngăn cản ở phía trước nàng là một eo sông khổng lồ, đây chính là Vĩnh Ám Trường Giang nổi danh nhất thiên hạ.
Vĩnh Ám Trường Giang sóng cuộn, mạch nước ngầm tung hoành ở chỗ sâu trong nước, mặt nước sóng cuộn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy mấy vòng xoáy đang nhanh chóng xoay chuyển không ngừng.
Ngoại trừ Đại Tông Sư ra, không ai dám khiêu chiến Vĩnh Ám Trường Giang, một khi bị vòng xoáy của Vĩnh Ám Trường Giang hút vào, đối mặt với vô số mạch nước ngầm, dường như không có khả năng sống sót trở về.
Nhậm Vân Nhi đứng ở trên chỗ nhô ra của eo sông, nhìn Vĩnh Ám Trường Giang phía dưới, trên mặt lộ ra nụ cười chua chát vô biên, có phải là nàng giết người quá nhiều hay không, ông trời cũng không tha cho nàng.