"Sao lại dừng lại."
Đạo Bảo ở phía sau vừa đánh vừa lùi cũng chạy tới, khi hắn nhìn thấy ngăn cản lối đi của Nhậm Vân Nhi chính là Vĩnh Ám Trường Giang, trên mặt nhất thời lộ ra biểu cảm hối tiếc.
"Đáng chết, ta nhất thời sốt ruột quên mất hướng đông nam của Đại Phật Tự có Vĩnh Ám Trường Giang, Nhậm tiểu thư, xin lỗi, là ta sai lầm hại ngươi."
Đạo Bảo vô cùng hối hận nói.
"Là ta liên lụy ngươi mới đúng, mục đích của hắn là ta, ngươi chắc là có năng lực chạy thoát, hiện tại ngươi đổi phương hướng chạy trốn đi."
Nhậm Vân Nhi biết cứ tiếp tục như vậy, ai cũng không trốn thoát, thế là, nàng không muốn liên lụy người khác, muốn một mình đối mặt.
"Muốn chạy trốn, các ngươi cũng phải hỏi ta có đồng ý hay không."
Nghiễm Văn hòa thượng phi nhanh tới, toả ra khí tức bao phủ Đạo Bảo và Nhậm Vân Nhi, một tư thế ai cũng không được đi.
"Nhậm tiểu thư, nhưng mà cửa ải này của hắn, chúng ta muốn chạy trốn cũng không thể."
Đạo Bảo chưa từng có suy nghĩ ném Nhậm Vân Nhi đi một mình rồi chạy trốn, đây là nhiệm vụ, nếu như hắn dám trốn, hắn sẽ toi mất.
"Ta không giống với hòa thượng khác, ta lấy sát sinh hướng phật, đối với kẻ phản bội, chỉ có tiễn hắn đi gặp Phật Tổ, mới có thể khiến hắn sám hối."
"Đạo Bảo ngươi sẽ chết ở đây, về phần La Sát Nữ không chết cũng phải tàn phế."
Ánh mắt của Nghiễm Văn không buồn không vui, không có chút cảm giác nào về việc bản thân sát sinh là có vấn đề gì.
"Nhậm tiểu thư, hiện tại chúng ta chỉ còn lại con đường liều mạng này có thể đi thôi. Lực lượng của ngươi vẫn còn chưa khôi phục, ta chủ công, ngươi phụ trợ ta."
Đạo Bảo cũng biết không còn lựa chọn khác, chủ động tấn công về phía Nghiễm Văn, Nhậm Vân Nhi cũng điều khí bắt đầu khôi phục lực lượng không nhiều tấn công về phía Nghiễm Văn.
"Không biết sống chết."
Nghiễm Văn ánh mắt lạnh lẽo, cả người giống như Phục Ma Cương ngênh đón hai người Đạo Bảo.
"Phốc"
Sau khi qua hơn mười chiêu, Đạo Bảo trực tiếp bị dính một đòn bay ra ngoài, Nhậm Vân Nhi cũng bị nội tức của Nghiễm Văn đẩy lui mấy bước, sắc mặt trở nên tái nhợt.
"Ngươi là mồi nhử, ngươi còn có tác dụng, ta tạm thời tha cho ngươi, nhưng ngươi tốt nhất không nên tự mình chuốc lấy cực khổ."
Nghiễm Văn nghĩ đến Nhậm Vân Nhi còn có tác dụng, đã ra tay nhẹ hơn không ít, liếc nhìn Nhậm Vân Nhi, hắn đi thẳng về phía Đạo Bảo, trước tiên hắn phải giải quyết tên phản đồ này.
"Ta còn tưởng rằng thực lực của ngươi chỉ kém hơn một chút, không ngờ rằng lại kém hơn nhiều như vậy, nhưng ngươi muốn mạng của ta, ngươi cũng phải trả cái giá thật lớn."
"Hừm"
Đạo Bảo hét lớn một tiếng, khí tức bành trướng lên, giống như điên gào thét về phía Nghiễm Văn.
"Bùm"
Nghiễm Văn như thể không nhìn thấy Đạo Bảo đột nhiên khí tức bành trướng, toàn thân tản mát ra hào quang kim cương bất hoại, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng một chưởng.
Một chưởng kia giống như pha quay chậm, ung dung khắc ở trên người Đạo Bảo, trực tiếp đánh Đạo Bảo về phía Vĩnh Ám Trường Giang.
Đạo Bảo phụt ra một ngụm máu lớn ở giữa không trung nhìn thấy Vĩnh Ám Trường Giang phía dưới, hắn nhắm mắt, như thể là tiếp nhận cái chết.
“Bùm” một tiếng, hắn bị vòng xoáy mặt nước của Vĩnh Ám Trường Giang hút vào.
"Bó tay chịu trói đi!"
Nghiễm Văn nhìn thấy đám người phương trượng từ phía xa chạy tới đây, chậm rãi nói.
Nhậm Vân Nhi cũng nhìn thấy cường giả Phật Môn chạy về phía này, ánh mắt cong lên, nàng còn nhìn thấy Hoàng Thiên Khải đội nón lá.
Mặc dù Hoàng Thiên Khải đội nón lá, nhưng nàng dựa vào giác quan thứ sáu vẫn nhận ra đó chính là Hoàng Thiên Khải. Cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì, nàng đột nhiên lộ ra nụ cười xin đẹp đối với Hoàng Thiên Khải. Hoàng Thiên Khải nhìn thấy Nhậm Vân Nhi cười với hắn, nhất thời trong lòng hắn trở nên bất an.
"Muốn để ta bó tay chịu trói, ngươi xứng sao."
Nhậm Vân Nhi chân khí thấu thể mà ra, ở bên ngoài cơ thể nàng hình thành quang mang tươi sáng, chân đạp một cái, nàng đá về phía Nghiễm Văn.
"Xem ra không đánh ngươi hấp hối, ngươi sẽ không ngừng giãy dụa."
Nghiễm Văn nhìn thấy Nhậm Vân Nhi thích giãy dụa, trực tiếp một chưởng vàng lóng lánh đánh về phía Nhậm Vân Nhi.
Nhìn thấy một chưởng ánh vàng rực rỡ đến, đột nhiên khí tức trên người Nhậm Vân Nhi tản ra, nàng từ bỏ kháng cự, dùng thân thể của mình đánh về phía một chưởng của Nghiễm Văn.
"Không hay"
Nghiễm Văn biết Nhậm Vân Nhi muốn làm cái gì, nhưng hắn đã không thu hồi được lực, một chưởng trực tiếp khắc ở trên người Vân Nhi từ bỏ kháng cự.
Đám người phương trượng chạy tới nơi đây cũng nhìn thấy cảnh này, bọn họ làm sao không biết Nhậm Vân Nhi là đang kết thúc tính mạng của mình.
"Không"
Hoàng Thiên Khải nhìn thấy cảnh này, đôi mắt trực tiếp phóng đại, phát ra tiếng rống giận bi phẫn không gì sánh được.
Một tiếng rống giận này của Hoàng Thiên Khải cũng thu hút sự chú ý của những người khác, trực tiếp khiến cho thân phận của hắn bại lộ.
"Phốc"
Nhậm Vân Nhi trong quá trình bay ngược trực tiếp phun ra ngụm máu lớn, nàng nghe thấy tiếng rống giận của Hoàng Thiên Khải, nhưng nàng đã không làm được cái gì nữa cả.
Ngay tức khắc, nàng rơi vào Vĩnh Ám Trường Giang, bị vòng xoáy Vĩnh Ám Trường Giang nuốt mất.
Cảnh Nhậm Vân Nhi từ bỏ kháng cự bị Nghiễm Văn đánh rơi vào Vĩnh Ám Trường Giang cũng bị nhân sĩ giang hồ chạy tới thấy được. Trong lòng đều lần lượt thầm nói đáng tiếc, đường đường là La Sát Nữ cứ như vậy mà chết rồi.
Bọn họ còn chưa nhìn thấy Đông Võ Vương ra sân.
Cao tầng của Phật môn cũng cảm thấy tiếc hận, mồi nhử của bọn họ không còn nữa.
"A"
Dị biến đột nhiên xảy ra, theo với tiếng rống bi phẫn do Hoàng Thiên Khải phát ra, hắn thức tỉnh rồi.
Ý cảnh võ đạo từ trên người hắn bành trướng ra, bi phẫn chi ý bao phủ xung quanh tâm điền của mỗi một người, không ít người chịu ảnh hưởng, bất giác rơi lệ.
Theo đó càng nhiều hơn chính là huỷ diệt ý chí, đây là ác ý đối với Phật Môn, không ít người nhìn thấy Hoàng Thiên Khải quỳ xuống đất bi phẫn thương tâm, giống như nhìn thấy một tân sinh Ma Vương sinh ra.