"Đây là trạng thái hắc hóa, chậc chậc...nhưng mà ta thích."
Hoàng Đông Kiệt xen lẫn trong trong đám người nhìn thấy một màn này, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Ý, ý cảnh võ đạo, hắn đã thức tỉnh ý cảnh võ đạo."
"Con trai của Đông Võ Vương, hắn là con trai của Đông Võ Vương, trời ạ, triều đình đây là thật sự sắp quật khởi rồi."
"Thật là ý cảnh đáng sợ, chờ đến ngày hắn trở thành Đại Tông Sư, chỉ sợ cũng là một cường giả nhất đẳng trong hàng ngũ Đại Tông Sư."
"Nếu như hắn còn sống rời khỏi nơi này, Phật Môn, không phải, phải nói thiên hạ chỉ sợ cũng sắp loạn lên rồi."
Tất cả mọi người đều biết thức tỉnh ý cảnh võ đạo có ý vị như thế nào, chỉ cần không chết, thì lại là một Đại Tông Sư sinh ra, có một Đông Võ Vương đã rất đáng sợ rồi, hiện tại con trai của Đông Võ Vương cũng thức tỉnh, thiên mệnh chẳng lẽ lại sắp đứng về phía triều đình rồi sao?
So với những người khác, sắc mặt của người Đại Phật Tự toàn bộ đều trầm xuống.
Bọn họ chẳng qua là muốn đem mồi nhử La Sát Nữ này dụ con cá lớn Đông Võ Vương hiện thân, không ngờ rằng con cá lớn còn chưa dụ ra, ngược lại khiến cho con cá lớn mới xuất hiện.
Quan hệ giữa La Sát Nữ và Hoàng Thiên Khải, người trong thiên hạ ai cũng biết, La Sát Nữ vừa chết, bọn họ đã triệt để làm mất lòng toàn gia đình Đông Võ Vương.
Giờ khắc này, trong lòng bọn họ chỉ có một ý nghĩ, đó chính là giết chết Hoàng Thiên Khải còn chưa trưởng thành.
Giữa bọn họ và gia đình Đông Võ Vương lại không có bất cứ chỗ nào để giảng hoà, ngày hôm nay nếu như không giết chết Hoàng Thiên Khải, tương lai bọn họ có thể ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.
"Không xong rồi, La Sát Nữ vừa chết, Hoàng Thiên Khải ngược lại đã trở thành mồi nhử mới."
"Vốn dĩ thức tỉnh là chuyện tốt, nhưng thời gian này thức tỉnh sẽ chuốc lấy phiền phức to lớn, đây không phải sẽ khiến cho Phật Môn bất chấp tất cả thanh trừ Hoàng Thiên Khải ư?"
Trương Cửu Thiên đang kéo giữ năm người, Liễu Vô đại sư chau mày, vốn dĩ kế hoạch đang tốt, nội ứng triều đình sao lại dẫn theo Nhậm Vân Nhi trốn về hướng đông nam, không biết hướng đông nam có Vĩnh Ám Trường Giang ư?
Nhậm Vân Nhi không muốn trở thành mồi nhử, từ bỏ kháng cự kết thúc tính mạng của mình, việc này vốn dĩ có thể kết thúc như vậy, ai ngờ rằng Hoàng Thiên Khải bại lộ, còn ở trước mắt bao người thức tỉnh ý cảnh võ đạo, đây không phải là bức Phật Môn càng không cho phép cả gia đình của Đông Võ Vương tồn tại ư?
"Động thủ, bất chấp tất cả giết chết hắn!"
Phương trượng của Đại Phật Tự Phổ Nguyên vào thời khắc này cũng không giữ gìn hình tượng gì cả, mang theo vài tên trưởng lão xung trận ngựa lên trước đánh về phía Hoàng Thiên Khải.
Chỉ là bọn hắn mới tiếp cận Hoàng Thiên Khải, Trương Cửu Thiên đạp ra không cách, một chưởng cách không đánh tới, ép lùi đám người phương trượng Phổ Nguyên.
"Còn không mau trốn, không lẽ ngươi muốn bức Phụ Vương ngươi xuất hiện, lọt vào sự vây giết của Phật Môn sao?"
Trương Cửu Thiên chống đỡ tầng tầng hợp chiêu của Liễu Vô cùng Tứ Đại Thần Tăng hét lớn.
"Đại...Phật... Chờ lần sau khi ta đến, ta sẽ khiến các ngươi biết cái gì là địa ngục."
Hoàng Thiên Khải cắn răng ánh mắt tức giận nhìn các cường giả Đại Phật Tự, khoảnh khắc khi nữ nhân mình thích bị người Phật Môn đánh rơi xuống Vĩnh Ám Trường Giang, hắn dường như sắp bị thù hận làm mất đi lý trí.
Nhưng thời khắc mấu chốt, hắn biết Nhậm Vân Nhi tại sao phải làm như vậy, là không muốn trở thành mồi nhử liên lụy Phụ Vương hắn.
Nghĩ đến Phụ Vương có thể đang ở gần đó, mục đích của Phật Môn cuối cùng cũng là Phụ Vương hắn, hắn khống chế thù hận vô biên của mình lại.
Hắn tràn ngập sát ý liếc nhìn tăng nhân đã đánh nữ nhân mà hắn yêu mến rơi vào Vĩnh Ám Trường Giang, đứng dậy không quay đầu lại trực tiếp bỏ chạy.
Vừa thức tỉnh ý cảnh võ đạo, thêm với một số hiệu quả của Thiên Cương Quyết ở đây khiến cho hắn trực tiếp từ Tiên Thiên bước vào Tông Sư hậu kỳ, có thể nói là một bước lên trời.
Điều này khiến cho tốc độ chạy trốn của hắn nhanh hơn, chỉ là ở trong mắt của Đại Tông Sư, tốc độ chạy trốn kia của hắn nhanh cũng chỉ như vậy.
"Xin lỗi, ngươi phải ở lại tiếp!"
Bạch Vân Dạ xuất thủ, hắn thật sự không muốn nhìn thấy thiên hạ lại có thêm một vị Đại Tông Sư nữa, Đông Võ Vương nhất định phải dẫn dụ ra, con trai của Đông Võ Vương cũng phải chết ở nơi này.
Hắn nhảy bổ về phía Hoàng Thiên Khải, rõ ràng có ý phế bỏ Hoàng Thiên Khải.
"Di chuyển, nhanh di chuyển"
Hoàng Thiên Khải cũng không biết là bị khí tức của Bạch Vân Dạ khoá lại, hay là thế nào, thân thể đột nhiên khó có thể nhúc nhích, nhìn thấy Bạch Vân Dạ thình lình xuất hiện, trong lòng hắn gấp gáp nhưng không thể làm gì được.
Trương Cửu Thiên nhìn thấy Bạch Vân Dạ xuất thủ, muốn ra tay cứu Hoàng Thiên Khải, nhưng hắn bị năm người Liễu Vô đại sư gắt gao kéo lại.
Những người khác thấy một màn như vậy, cũng dự liệu được tình huống kế tiếp. Một, Hoàng Thiên Khải trực tiếp bị đánh phế.
Hai, Đông Võ Vương xuất hiện cứu nhi tử của hắn.
Trong thời khắc then chốt, tâm thần của Bạch Vân liền xao động, hắn cảm giác được có Đại Tông Sư ra tay với hắn. Điều này khiến cho trong lòng hắn vui vẻ, Đông Võ Vương rốt cục vẫn bị hắn bức ra.
Chân Nguyên bị cạn kiệt, khiến cho hắn trực tiếp nghiêng người qua, một chưởng đánh phía bên trái của hắn. Chân Nguyên nổ tung, cây cối xung quanh lần lượt nứt bay, ngay cả đất đai dưới chân cũng bị vén lên.
Bạch Vân Dạ mượn lực bay về sau hơn hai mươi mét rồi ngừng lại, khi hắn thấy rõ người công kích hắn. Hắn trực tiếp sửng sốt, người công kích hắn không phải Đông Võ Vương, mà là Thánh Chủ của Thánh Đình Hội.
Vì sao hắn cho rằng người công kích hắn là Thánh Chủ chứ?
Nguyên do bởi vì người công kích hắn mang theo một cái mặt nạ kỳ quái, giữa trán của mặt nạ có khắc một chữ "Thánh", toàn thân từng giờ từng khắc tản mát ra khí tức Hùng Bá thiên hạ.
Cái này rất dễ dàng khiến người ta nhìn ra hắn chính là Thánh Chủ của Thánh Đình Hội.
Khoảnh khắc khi Thánh Chủ xuất hiện, hiện trường một mảnh yên lặng, ngay cả cuộc giao chiến của Trương Cửu Thiên cùng năm người Liễu Vô đại sư cũng tách ra.