Sắc mặt bọn người Trịnh Thiên Tuyệt trầm xuống, bọn họ biết thánh chủ muốn lật tẩy bọn họ.
“Các ngươi sợ Đông Võ Vương là giả, là sợ người khác ngụy trang nên đột nhiên ra tay thăm dò xem có đúng là Đông Võ Vương hay không.”
“Bây giờ thăm dò ra đúng là Đông Võ Vương, có phải trong lòng rất vui vẻ hay không, chuẩn bị gây bất lợi cho Đông Võ Vương trong địa cung.”
Thánh chủ thật không khách sáo chút nào, thấy ánh mắt bọn người Trịnh Thiên Tuyệt trầm xuống, hắn cười càng vui vẻ.
Nghe đến đây, sắc mặt tất cả đám người Hoàng Thiên Thạch đều trầm xuống, nhất thời nhìn đám người Ma Giáo tràn ngập địch ý.
“Đừng chụp mũ lung tung cho chúng ta, hữu hộ pháp của chúng ta đột nhiên ra tay chỉ là xuất phát từ sự phẫn nộ. Chúng ta ai cũng không biết tình hình địa cung như thế nào, làm sao dám làm bậy trong địa cung.”
Trịnh Thiên Tuyệt thấy thánh chủ vạch trần bản thân cũng không hoảng hốt, không chút hoang mang nói.
“Xời, quan hệ giữa Ma giáo và triều đình các ngươi ai mà không biết, bây giờ mọi người chỉ là nể mặt mũi Lục thần y mà tạm thời hợp tác.”
“Đến khi vào địa cung, mặt mũi Lục thần y sẽ không còn dễ sử dụng.”
“Các ngươi thăm dò Đông Võ Vương xong rồi bây giờ có muốn thăm dò ta một chút hay không, ta mang theo mặt nạ, nói không chừng ta là thánh chủ giả.”
Thánh chủ ra vẻ khiêu khích nói.
Hoàng Đông Kiệt lẳng lặng nhìn tất cả, luôn cảm giác người mình lựa chọn hơi kiêu ngạo, nhưng hắn cũng biết càng kiêu ngạo thì thành phần hoài nghi trong lòng người khác lại càng giảm bớt một phần.
Nhất là lúc này, Ma giáo vừa mới thăm dò hắn xong, vấn đề lại đặt ra bên trong, dưới bầu không khí khẩn trương, Ma giáo dường như không thể có cơ hội thăm dò hắn lắn nữa.
“Giáo chủ, có muốn chúng ta...?”
“Không được, chúng ta ra tay thăm dò Đông Võ Vương có phải là thật hay không cũng đã khiến không khí hiện trường đến mức này.”
“Nếu chúng ta lại có một chút hành vi không thích hợp với thánh chủ thì lần hợp tác này coi như xong.”
Nghe được truyền âm của Lục Thiên Hữu, Trịnh Thiên Tuyệt từ chối tất cả hành vi bất lợi.
“Chư vị có thể nể mặt lão phu hay không, trước tiên buông bỏ ân oán, cùng nhau mở địa cung Thiên Nhân rồi hãy nói.”
Bây giờ Lục Trường Sinh mới phát giác ân tình của mình không lớn như trong tưởng tượng, có điều vì có thể tìm ra địa cung Thiên Nhân thành công, hắn không thể không đứng ra trấn an tâm tình khắp nơi.
“Các vị, mục tiêu của chúng ta đều là vì địa cung Thiên Nhân, lúc này xuất hiện tranh cãi chỉ có thể lãng phí thời gian của mọi người, muốn hợp tác thì hãy dứt khoát một chút.”
Bạch Vân Dạ không có hứng thú đối với ân oán của các thế lực khác, hắn chỉ cảm thấy hứng thú với địa cung Thiên Nhân, vì để những người khác thấy thành ý của hắn, hắn là người đầu tiên lấy mảnh vỡ Thương Long ra giao cho Lục Trường Sinh.
“A Di Đà Phật, Lục thí chủ, kế tiếp sẽ làm phiền ngươi.”
Vô đại sư thấy thế cũng giao mảnh vỡ Thương Long trên người mình cho Lục thần y.
Trịnh Thiên Tuyệt biết bọn người Vô đại sư đang giúp hắn dời lực chú ý đi, hắn nhân cơ hội ném mảnh vỡ Thương Long trên người hắn cho Lục thần y.
Lục thần y lấy được ba mảnh vỡ Thương Long thì quay đầu nhìn đám người Hoàng Đông Kiệt, bây giờ còn thiếu bốn mảnh vỡ Thương Long của triều đình và Thiên Sư Đạo.
“Trịnh Thiên Tuyệt, đừng để ta ở trong địa cung phát giác ngươi làm chuyện xấu xa gì, bằng không ta chết cũng sẽ kéo ngươi xuống địa ngục.”
Hoàng Thiên Thạch thấy chuyện đã như thế, chỉ có thể ném mảnh vỡ Thương Long trên người cho Lục thần y, lúc ném còn không quên cảnh cáo Trịnh Thiên Tuyệt.
Trương Cửu Thiên lấy mảnh vỡ Thương Long trên người mình ra, hắn không ném cho Lục thần y mà đưa cho Hoàng Đông Kiệt, bảo hắn hỗ trợ ném qua.
Hoàng Đông Kiệt lấy hai mảnh mảnh vỡ Thương Long từ trong tay áo ra, ném chung với mảnh mà Trương Cửu Thiên đưa tới cho Lục thần y...
Bảy mảnh vỡ Thương Long mảnh đã đầy đủ, tầm mắt mọi người ở hiện trường cũng không rời khỏi mảnh vỡ Thương Long, một đám nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ Thương Long.
May mắn thay các mảnh vỡ Thương Long rất mạnh, khi bảy mảnh Thương Long tiếp xúc gần nhau, chúng bị lực từ dương và âm hút lại với nhau biến thành một viên đá thuỷ tinh hình thoi. Ngay sau đó trên đá thuỷ tinh hiện ra lộ trình đi địa cung Thiên Nhân.
Bản đồ này hơn một ngàn năm trước, cho đến nay rất nhiều địa hình đã thay đổi, một số thảo nguyên biến thành rừng, một số thung lũng trở nên bằng phẳng, lộ trình này đối với mọi người hơi xa lạ.
Nhưng dù sao cũng là thế lực siêu nhiên, tài nguyên nhân mạch của bọn họ khó có thể tưởng tượng, vì bảo đảm cho hành động lần này, bọn họ sớm đã mời không ít hành giả giỏi địa chất tới. Bản đồ vừa xuất hiện, tất cả những hành giả địa chất này đều vây quanh, rất nhanh đã lấy được vị trí cụ thể của phần mộ thiên nhân.
Địa cung Thiên Nhân ngay tại sơn mạch Hạo Tần.
“Vị trí cụ thể của mộ Thiên Nhân đã biết, vậy chúng ta xuất phát đi.”
Không cần Lục Trường Sinh nhiều lời, mọi người được vị trí cụ thể đã sớm không kiềm chế được, nhao nhao chạy tới sơn mạch Hạo Tần.
“Có rất nhiều người trộm đi theo chúng ta, trong đó có không ít cường giả thế lực đỉnh cấp, một vài lão cổ vật cũng lần lượt hiện thế đi theo phía sau chúng ta.”
Trương Cửu Thiên thăm dò tình hình chung quanh nói.
“Đó là chuyện bình thường, dù công tác bảo mật của chúng ta làm tốt nhưng trên đời này không thiếu nhất chính là người thông minh.”
“Có thể khiến cho tất cả thế lực siêu nhiên buông bỏ tất cả ân oán hợp tác, thứ mà thế nhân có thể nghĩ đến chỉ có mộ phần của Thương Long Thiên Nhân.”
“Chúng ta là cá lớn, người trộm đi theo chúng ta đều là tôm tép, nhưng bọn họ cũng có ý nghĩ cá vượt long môn.”
“Những lão cổ này càng không cần phải nói, một đám người tuổi tác lớn, cũng không còn mấy năm để sống, đương nhiên bọn họ cũng muốn thử vận may.”
Hoàng Thiên Thạch biết người theo trộm bọn họ vì sao mà đến, bọn họ không dám đối nghịch với thế lực siêu nhiên, đều là ôm lòng đến nhặt vận may.”
“Có nên đuổi bọn họ đi hay không, tuy rằng bọn họ không tạo thành uy hiếp với chúng ta nhưng nhiều người như vậy cũng là một lực lượng khó có thể bỏ qua.”
Trương Cửu Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.