Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 284 - Chương 284. Phần Mộ Thiên Nhân!

Chương 284. Phần mộ Thiên Nhân!
Chương 284. Phần mộ Thiên Nhân!

“Đuổi một phần, để lại một phần!”

Nghe được lời của Hoàng Đông Kiệt, Hoàng Thiên Thạch và Trương Cửu Thiên đều dời tầm mắt qua.

“Cường giả trước khi chết đều thích đặt bẫy trong địa cung mộ của mình, ai biết Thương Long Thiên Nhân có thể đặt ra lượng lớn cạm bẫy trong địa cung của hắn hay không.”

“Để đề phòng vạn nhất, chúng ta cần tìm kiếm bia đỡ đạn cho mình.”

“Người trộm đi theo chúng ta có mấy người là lão cổ có tuổi thọ sắp tận, bọn họ đều là nửa bước đại Tông Sư bị địa cung Thiên Nhân thu hút mà tới.”

“Muốn đuổi bọn họ đi rất khó, dù sao tuổi thọ của bọn họ sắp tận, người sắp chết sẽ rất điên cuồng.”

“Chúng ta không cần phải chọc giận bọn họ, dứt khoát kéo bọn họ vào đội ngũ của chúng ta, dù bọn họ biết chúng ta dùng bọn họ để dò đường thì ta cũng tin bọn họ sẽ đánh cuộc một phen mà gia nhập với chúng ta.”

“Về phần những người khác, để người của Ma giáo động thủ đuổi đi, chuyện xấu vẫn phải để người của Ma giáo làm.”

Vừa nghe giải thích này, hai người Hoàng Thiên Thạch đều gật đầu, dò đường vẫn nên để người ngoài đến làm, dùng người của mình quá lãng phí.

Vì thế, bọn họ sắp xếp người đi tiếp xúc mấy vị lão cổ lén đi theo phía sau.

“Có ý gì, để chúng ta hỗ trợ đuổi người trộm đi theo?”

“Bọn họ thật sự là biết nói chuyện, dựa vào cái gì bọn họ đến làm người tốt, chúng ta đến làm người xấu. Không biết người trộm đi theo chúng ta dường như tượng trưng cho tất cả thế lực trong thiên hạ hay sao?”

“Muốn Thánh giáo chúng ta đắc tội với tất cả thế lực trong thiên hạ, bọn họ không biết xấu hổ thế à?”

Trịnh Thiên Tuyệt vừa nghe đã nổi giận, mỗi ngày Thánh giáo gánh tiếng oan còn chưa tính, bây giờ còn muốn để bọn họ làm hết chuyện xấu đến cùng, dựa vào cái gì chứ?

“Giáo chủ, Phật Môn cũng có ý này, muốn chúng ta ra ngoài đuổi người không liên quan đi.” Lục Thiên Hữu cũng khó chịu nói.

“Đồ lừa hói, ngụy quân tử, nếu không phải còn có hợp tác cùng Phật Môn, ta thật muốn...”

Trịnh Thiên Tuyệt vừa nghe Đại Phật tự cũng đẩy Thánh giáo bọn họ ra làm người xấu, hắn tức giận cắn chặt răng.

Trịnh Thiên Tuyệt hô một hơi rồi bình tĩnh lại.

“Họ muốn chúng ta trở thành người xấu, vì vậy chúng ta làm điều đó đến cùng đi!”

“Giết, người lén đi theo phía sau, một người cũng không chừa, giết hết toàn bộ, ta lại nhìn xem người của thế lực siêu nhiên khác có thể ra ngăn cản ta hay không!”

Ý giết người trong lòng Trịnh Thiên Tuyệt cũng bị dẫn dắt ra ngoài.

Các thế lực siêu nhiên khác đều không coi hắn như người, vậy hắn cũng không khách sáo.

Trong mắt người trong thiên hạ, bây giờ tất cả thế lực siêu nhiên đều ở cùng một chỗ, chỉ cần hắn chém giết tàn nhẫn thì cũng có thể kéo theo các thế lực siêu nhiên khác xuống nước.

Kêu hắn đuổi người sao, nghĩ nhiều rồi, giết người mới là bản lĩnh của Thánh giáo của bọn họ.

Mệnh lệnh của Trịnh Thiên Tuyệt vừa ra, tất cả cường giả ma giáo đều không khách sáo, phân tán nhào về phía bốn phía giết người.

Nhất thời không khí chung quanh tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm.

“Trịnh Thiên Tuyệt thật tàn nhẫn, kêu hắn đuổi người nhưng hắn lại đại khai sát giới, mượn chuyện này mà làm hỏng thanh danh của chúng ta.”

“Có nên ngăn cản hắn hay không, nếu không ngăn cản hắn thì có lẽ người trong thiên hạ đều sẽ cho rằng tất cả thế lực siêu nhiên đang hợp tác giết người bừa bãi.”

Trương Cửu Thiên không ngờ Trịnh Thiên Tuyệt sẽ giở trò này và khiến bọn họ bị liên lụy. “Không cần, Phật Môn sẽ ra mặt ngăn cản, Phật Môn càng để ý thanh danh hơn chúng ta.” Hoàng Đông Kiệt rất bình tĩnh nói.

Không bao lâu sau, tiếng sát phạt phụ cận từ từ biến mất, đúng như Hoàng Đông Kiệt nói, Phật Môn ra mặt ngăn cản Ma giáo giết chóc...

Một ngày trôi qua, tất cả các thế lực siêu nhiên đương thời chạy tới dưới chân sơn mạch Hạo Tần.

“Đại khái vị trí chính là nơi này, lối vào địa cung Thiên Nhân hẳn là ở gần đây.”

Lục Trường Sinh căn cứ theo lộ trình dẫn mọi người đến một khe núi, nhìn hoàn cảnh phụ cận nói.

“Tìm, đào ba thước đất cũng tìm ra cho ta lối vào địa cung Thiên Nhân.”

Dưới sự tìm kiếm điên cuồng của mọi người, cuối cùng bọn họ cũng tìm được đại môn tiến vào địa cung Thiên Nhân ở dưới năm thước đất.

“Đây chính là địa cung của Thương Long Thiên Nhân!”

Mặt đất bị mọi người đào lên, lộ ra cánh cửa bằng đồng cổ xưa cao lớn khí phách, giờ này khắc này tất cả mọi người đều kích động.

“Đông Võ Vương, còn chờ cái gì, còn không mau dùng Thương Long kiếm mở cánh cửa đồng ra đi!”

Thấy trên cửa đồng có khe kiếm, tât cả đám người đều nhìn chằm chằm Hoàng Đông Kiệt, muốn hắn nhanh chóng lấy Thương Long kiếm ra mở cửa đồng...

Hoàng Đông Kiệt thấy mọi người kích động như vậy cũng không làm mất hứng thú của mọi người, lấy Thương Long kiếm từ trong tay áo ra cắm vào khe kiếm, không cần hắn làm gì, cửa đồng lúc này chấn động nhẹ rồi mở ra.

Lục Thiên Hữu thấy Hoàng Đông Kiệt rút Thương Long kiếm ra, hắn thiếu chút nữa không nhịn được mà đi cướp, nhưng thế cục không cho phép hắn làm như vậy.

Suy nghĩ một chút, hắn vẫn buông tha, thần vật trong địa cung Thiên Nhân không nhất định có được Thương Long kiếm mới có thể sử dụng.

Cửa đồng vừa mở ra, mọi người cũng không nói thêm gì, bọn họ rất kích động, nhưng bọn họ cũng đoán được bảo vật trong địa cung Thiên Nhân không phải dễ lấy như vậy.

Lúc này bọn hắn phái tử sĩ của mình ra đi trước dò đường, thông đạo rất rộng, khiến cho mọi người đi không cần chen chúc, đi qua thông đạo thật dài xong bọn họ cũng không gặp phải nguy hiểm gì.

Cuối thông đạo là một cánh cửa, trên nóc cửa viết là “Cửa thứ nhất”.

Ngoài ra còn có một tấm bia đá ở phía trước!

Mọi người không cần suy nghĩ nhiều, đoán được khảo nghiệm của Thương Long Thiên Nhân đã tới.

Nhìn vào nội dung trên tấm bia đá.

“Kẻ hậu thế may mắn, muốn lấy bảo tàng của ta sao?”

“Nó ở bên trong, nhưng bảo tàng của ta không dễ lấy như vậy, các ngươi phải trải qua năm khảo nghiệm do ta thiết lập.”

“Trước mặt các ngươi là cửa thứ nhất, là cửa ải đơn giản nhất, cũng là cửa ải khó khăn nhất, ta đặt tên là Ngộ Tâm quan!”

“Nếu như cửa thứ nhất cũng không thông qua được, ta đề nghị các ngươi vẫn nên dẹp đường hồi phủ.”

“Quên mất, nói không chừng ngay cả cơ hội hồi phủ các ngươi cũng không có.”

“May mắn đi tới đây, ta không biết ngươi là ai, nhưng ta thật lòng hy vọng ngươi có thể thông qua năm khảo nghiệm do ta đặt ra, chỉ có như vậy ngươi mới có tư cách biết bí mật của thế giới này.”

“Vì bí mật này...”

Nội dung trên tấm bia đá không còn, phảng phất nội dung phía sau bị lực lượng khó hiểu xóa bỏ mất rồi...

Hết chương 284.
Bình Luận (0)
Comment