Năm người Nhậm Thiên Hữu thấy Hoàng Đông Kiệt muốn solo với năm người bọn họ thì nhướng mày, cảm giác Hoàng Đông Kiệt không biết trời cao đất dày muốn chết.
Nhưng thấy khiêu khích của Hoàng Đông Kiệt, phảng phất coi bọn họ như con chó con mèo khiến cho nội tâm bọn họ dâng lên chút lửa giận.
“Hoàng Đông Kiệt, ngươi điên rồi, hay là không biết sống chết, một chọi năm, ngươi cũng thật dám nghĩ tới.”
Năm người Nhậm Thiên Hữu không hiểu hành vi của Hoàng Đông Kiệt nhưng bọn họ cũng không phải dễ dàng bị khiêu khích như vậy.
Nghĩ đến Hoàng Đông Kiệt rất nhiều âm mưu quỷ kế, bọn họ bèn cẩn thận một chút.
“Sao hả, các ngươi không dám sao, không phải các ngươi đã sớm muốn đẩy ta vào chỗ chết sao? Bây giờ cơ hội đã đến, tại sao các ngươi lại sợ?”
“Chẳng lẽ là sợ ta dùng âm mưu quỷ kế sao, chậc chậc, trong lòng các ngươi ta mạnh như vậy sao? “
Hoàng Đông Kiệt cuồng vọng khiến cho năm người Nhậm Thiên Hữu sắc mặt sa sầm.
“Vậy là ngươi muốn chết, ta sẽ cho ngươi toại nguyện!”
Trịnh Thiên Tuyệt là người đầu tiên không nhịn được, sát khí đằng đằng chém tới Hoàng Đông Kiệt.
“Sao chỉ có một người, những người khác có phải sợ không dám lên hay không?”
Hoàng Đông Kiệt chống đỡ sát chiêu của Trịnh Thiên Tuyệt còn không ngừng khiêu khích những người còn lại.
“A Di Đà Phật, thí chủ, ngươi không nên tiến vào ma đạo, để bần tăng độ ngươi.”
Vô đại sư toàn thân phát ra kim quang lấp lánh của Phật tổ, giết tới Hoàng Đông Kiệt.”
Mạch Vô Sinh rút kiếm ra, kiếm ý thấu tim bao trùm lấy Hoàng Đông Kiệt, Hoàng Đông Kiệt chỉ tay lên trời, xé nát kiếm ý của Mạch Vô Sinh.
Mạch Vô Sinh nhíu mày, cảm giác đây là đang sỉ nhục hắn, trong phút chốc hắn cũng xách kiếm tiến vào vòng vây vây giết Hoàng Đông Kiệt.
“Thật sự là một con quái vật, tuyệt đối không thể để hắn còn sống rời khỏi nơi này.”
Bạch Vân Dạ thấy Hoàng Đông Kiệt lại có thể chống lại ba người Trịnh Thiên Tuyệt, vô đại sư, Mạch Vô Sinh mà không rơi vào thế hạ phong, sát ý trong lòng nổi lên cũng giết tới Hoàng Đông Kiệt.
Thấy Bạch Vân Dạ gia nhập, Hoàng Đông Kiệt rất khéo léo tránh đối đầu với họ và né tránh những chiêu thức sát thủ của họ.
Hoàng Thiên Thạch và Trương Cửu Thiên vốn còn lo lắng cho Hoàng Đông Kiệt, nhưng thấy Hoàng Đông Kiệt cường đại như thế, nội tâm bọn họ tràn đầy kích động.
“Đi, giết họ!”
Nhậm Thiên Hữu thấy bốn đại Tông Sư liên thủ chỉ có thể khiến cho Hoàng Đông Kiệt lâm vào trạng thái bị động, nội tâm hắn càng không muốn để Hoàng Đông Kiệt sống sót rời khỏi nơi này. Thấy Hoàng Thiên Thạch và Trương Cửu Thiên nhìn chằm chằm con rối bên cạnh hắn, hắn cũng không do dự, để con rối đi đánh chết hai người Hoàng Thiên Thạch.
Con rối cử động cắn nuốt tới hai người Hoàng Thiên Thạch.
Thấy con rối tới, Hoàng Thiên Thạch và Trương Cửu Thiên cũng vạn phần cẩn thận, hợp lực hướng đánh về phía con rối.
“Keng!”
“Thật mạnh!”
Vừa va chạm, sắc mặt hai người Hoàng Thiên Thạch bỗng nhiên trầm xuống, cánh tay bọn họ tê dại, có một lực lượng rất bá đạo đột phá chân nguyên phòng ngự của bọn họ, thương tổn thân thể của bọn họ.
“Đây chính là lực lượng cấp bậc Thiên Nhân!”
Hoàng Thiên Thạch và Trương Cửu Thiên liếc nhau một cái đều nhận thấy sự nặng nề trong mắt nhau, nhưng bọn họ không có lựa chọn, nhất định phải giữ lại con rối này mới được.
Nhất thời, bọn họ lại dây dưa với con rối này.
Các đại lão đánh nhau, thủ hạ các bên cũng nhao nhao chém giết.
Vì triều đình và Thiên Sư Đạo dẫn theo cường giả không nhiều bằng tứ đại thế lực siêu nhiên, người của triều đình và Thiên Sư Đạo bỗng nhiên lâm vào trạng thái bất lợi.
“Hoàng Đông Kiệt, đừng phản kháng nữa, nơi này nhất định là vùng đất chôn thây của ngươi!” Nhậm Thiên Hữu gia nhập đội vây giết mới phát hiện tốc độ của Hoàng Đông Kiệt thật nhanh, luôn ở thời khắc mấu chốt né tránh được sát chiêu của bọn họ.
Tốc độ nhanh không nói, chiêu thức cũng rất kỳ lạ, thỉnh thoảng mượn lực đả lực để sát chiêu của bọn họ đảo ngược lại công kích người của mình.
Nguyên bản năm người hợp lực giết Hoàng Đông Kiệt là chuyện dễ dàng, nhưng chân Hoàng Đông Kiệt giống như bôi dầu, ở trong địa cung đi loạn không và bọn họ cứng đối cứng. “Năm người đều không bắt được ta, các ngươi làm gì ăn?”
Hoàng Đông Kiệt né tránh Trịnh Thiên Tuyệt oanh kích, nửa thân thể nằm trên cột chịu lực còn không quên khiêu khích năm người Trịnh Thiên Tuyệt.
“Ầm!”
Cây cột chịu lực bị thổi bay, Trịnh Thiên Tuyệt một bụng tức giận xuất hiện trước mặt Hoàng Đông Kiệt, đánh mạnh một kích về phía đầu Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt lập tức nhập trạng thái, hai tay bày ra thế thái cực, tốc độ tay chậm rãi chậm rãi, nhưng từ từ lại xuất hiện ảo ảnh thủ ấn chồng chéo không ngừng.
Tay vừa nhấc lên, nắm đấm của Trịnh Thiên Tuyệt tựa như chủ động đặt ở trên tay Hoàng Đông Kiệt, bị Hoàng Đông Kiệt dẫn đầu, công kích của Trịnh Thiên Tuyệt xoay chuyển đánh về phía Vô đại sư.
“Hô!”
Vô đại sư phải sử dụng hết Phật Môn kim cương mới ngăn cản được một kích của Trịnh Thiên Tuyệt, nhưng cả người hắn cũng bị lực đạo thật lớn đánh ngã xuống đất.
“Trịnh Thiên Tuyệt, ngươi đang giết hắn hay là giết ta hả?”
Vô đại sư nổi trận lôi đình đứng lên từ trong hố lớn vỡ vụn, một bụng tức giận quát Trịnh Thiên Tuyệt.
“Ngươi hẳn là biết ta không cố ý, nổi giận với ta cũng vô dụng, không giết chết hắn chúng ta đều ăn ngủ không yên.”
Trịnh Thiên Tuyệt dừng thân thể, ánh mắt tràn ngập ác ý nhìn chằm chằm Hoàng Đông Kiệt. “Cũng đừng giữ lại, không nghiêm túc thì chúng ta không giết được hắn.”
Vô đại sư cũng phân rõ thế cục, thu lại cơn tức giận đối với Trịnh Thiên Tuyệt, hét lớn khiến cho mọi người không giữ lại, toàn lực đánh chết Hoàng Đông Kiệt.
“Cuối cùng cũng phải nghiêm túc sao?”
Hoàng Đông Kiệt thấy năm người vây hắn đều nhập trạng thái, hắn biết trận chém giết chân chính bắt đầu...