“Vì ta là hậu nhân của Thương Long Thiên Nhân, ta họ Nhậm, không phải họ Lục.”
“Trước khi tổ tiên qua đời, không yên tâm nhất vẫn là hậu duệ của chúng ta, cho nên hắn để lại hậu thủ cho chúng ta.”
“Con rối cấp bậc Thiên Nhân là lễ vật tổ tiên để lại cho hậu nhân, muốn kích hoạt con rối có hai cách, một loại là Thương Long kiếm, hai là huyết mạch của hậu nhân.”
“Đây cũng là nguyên nhân ta khống chế con rối trước ngươi, bây giờ quyền khống chế con rối đã ở trên tay ta, Thương Long kiếm của ngươi đã vô dụng rồi.”
Nhậm Thiên Hữu khống chế con rối sau đó cả người vô cùng đắc ý nói.
“Một con rối cấp bậc Thiên Nhân, cộng thêm năm đại Tông Sư, thật đau đầu!”
So sánh chiến lực, Hoàng Đông Kiệt cũng không khỏi đau đầu.
“Sợ rồi à, sợ thì quỳ xuống xin tha, nói không chừng ta vui vẻ tha cho ngươi một cái mạng nhỏ.” Nhậm Thiên Hữu thấy thắng lợi đang tới, hắn bỗng nhiên không muốn để Hoàng Đông Kiệt chết nhanh như vậy, hắn muốn bắt Hoàng Đông Kiệt quỳ xuống.
Hắn muốn Hoàng Đông Kiệt làm trâu làm ngựa, thử nghĩ một chút, thành tựu để thiên cổ đệ nhất mưu thánh làm trâu làm ngựa sảng khoái cỡ nào.
“Hữu hộ pháp, không cần do dự, giết hắn đi, hắn ngoại trừ thiên phú siêu tuyệt ra, ngay cả mưu lược cũng không phải người thường có thể so sánh, ngươi không áp chế được hắn đâu!”
“Để hắn sống thêm một khắc chúng ta càng ăn ngủ không yên.”
Trịnh Thiên Tuyệt không yên tâm người sống, chỉ có người chết mới có thể khiến cho hắn an tâm.
Lấy đại cục mà nói, bắt tù binh Hoàng Đông Kiệt là có lợi, nhưng mưu lược của Hoàng Đông Kiệt quá cao, nếu đột nhiên lật thuyền sẽ phiền toái, cho nên hắn không muốn để Hoàng Đông Kiệt sống thêm một khắc nào nữa.
Có điều Nhậm Thiên Hữu không nhúc nhích, phảng phất như không nghe được lời nói của Trịnh Thiên Tuyệt, khiến cho Trịnh Thiên Tuyệt sắc mặt căng thẳng, hắn biết khoảnh khắc Nhậm Thiên Hữu nắm trong tay con rối, quan hệ giữa hắn và Nhậm Thiên Hữu cũng đã không bình đẳng.
Nhậm Thiên Hữu không nghe lời hắn, hoặc là xoay người muốn làm lão đại đều ở trong suy nghĩ của hắn.
Bọn người Vô đại sư cũng thấy tình hình này nhưng bọn họ không nói thêm gì, vì cấp bậc con rối bên cạnh Nhậm Thiên Hữu khiến cho bọn họ cảm giác được nguy hiểm.
“Đông Kiệt, lát nữa ta và Trương Cửu Thiên sẽ dốc hết toàn lực ngăn cản bọn họ, ngươi thừa cơ chạy ra ngoài ẩn cư, không đột phá cấp độ Thiên Nhân thì không nên hành động thiếu suy nghĩ.”
“Nhớ kỹ, có ngươi ở đây, huyết mạch hoàng gia vĩnh viễn sẽ không đứt.”
Hoàng Thiên Thạch sắc mặt ngưng trọng truyền âm cho Hoàng Đông Kiệt.
“Chờ ngươi đạt tới thành tựu Thiên Nhân, sau khi báo thù nếu có thể thì hãy để lại chút truyền thừa cho Đạo môn.”
Trương Cửu Thiên cũng biết tình hình giờ này dữ nhiều lành ít, cơ hội chạy ra ngoài xa vời, dứt khoát điên cuồng một lần, dốc hết toàn lực để Hoàng Đông Kiệt chạy thoát.
Chỉ cần Hoàng Đông Kiệt chạy ra ngoài, vậy bọn họ không xem như chết vô ích...
“Không cần bi quan như vậy, bây giờ đúng là chúng ta lâm vào bị động nhưng chúng ta cũng không phải không có chút đường sống nào.”
“Phải biết rằng con rối dù sao cũng là con rối, không phải chân nhân chân chính, lực lượng của nó cũng không giống như chân nhân, có thể chậm rãi khôi phục, không có năng lượng kéo dài, lực lượng của nó dùng một phần thì sẽ ít một phần.”
“Nó nhiều nhất chỉ có thực lực của nửa bước Thiên Nhân, không thể có được thực lực Thiên Nhân hoàn chỉnh.”
“Chỉ cần chúng ta chịu được áp lực của nó, một khi chúng ta chạy ra khỏi địa cung ra bên ngoài, người lâm vào bị động sẽ biến thành bọn họ.”
Hoàng Đông Kiệt dựa vào kinh nghiệm nhiều đời nhiều kiếp, nhìn ra nhược điểm của con rối, không có bao nhiêu áp lực truyền âm nói với hai người Hoàng Thiên Thạch.
“Ngươi đã làm gì ở bên ngoài?”
Trương Cửu Thiên nghe xong lập tức ý thức được Hoàng Đông Kiệt đã làm gì ở bên ngoài.
“Không làm gì, ta chỉ bảo người trộm nhà của bọn họ mà thôi.”
“Bọn họ đi ra ngoài sẽ cô đơn, đối mặt với đông đảo chúng ta, uy hiếp của bọn họ cũng không lớn như vậy.”
Hoàng Đông Kiệt truyền âm trả lời.
“Lúc trước còn tò mò người Thánh Đình hội vì sao không tới, thì ra ngươi sớm đã có an bài, thừa dịp đại Tông Sư của bọn họ không có ở đây, nhất cử tiêu diệt lực lượng hậu phương của bọn họ.” “Chỉ có điều, chúng ta thật sự có thể thoát khỏi nơi này không?”
Hoàng Thiên Thạch nhìn năm đại Tông Sư đối diện cộng thêm một con rối khiến người ta lo lắng, chỉ bằng ba người bọn họ, hắn không nắm chắc có thể thoát khỏi nơi này hay không.
“Dĩ nhiên có thể, chúng ta cũng không liều chết liều sống với bọn họ, muốn chạy trốn vẫn có thể thoát khỏi nơi này.”
“Con rối rất mạnh, một người có thể không chịu nổi công kích của nó, phải có hai người mới được, nó giao cho hai người các ngươi, năm người còn lại giao cho ta.”
Hoàng Đông Kiệt suy nghĩ một lát truyền âm nói.
“Ngươi điên rồi, một chọi năm, một mình ngươi làm sao có thể chịu được hợp lực của năm người bọn họ?”
Hoàng Thiên Thạch từ chối sự an bài của Hoàng Đông Kiệt.
“Yên tâm, ta có chuẩn bị, ta sẽ không lấy sinh mệnh của mình ra đùa giỡn. Con rối nhất định phải có hai người mới có thể ngăn cản, bằng không chúng ta chỉ có bị con rối lần lượt đánh chết.”
“Nhưng...”
“Nghe hắn đi, hắn chưa bao giờ làm chúng ta thất vọng, lần này chúng ta nên tin hắn.”
Hoàng Thiên Thạch còn muốn nói gì nhưng Trương Cửu Thiên chắc chắn lựa chọn nghe theo sự an bài của Hoàng Đông Kiệt.
“Đừng manh động, đánh không lại thì liều chạy trốn cho ta!”
Trương Cửu Thiên cũng nói như vậy, Hoàng Thiên Thạch trầm tư một lát mới đáp lại.
“Hoàng Đông Kiệt, ta đã vạn sự từ bi cho ngươi thời gian suy nghĩ, bây giờ cho ta một câu trả lời, quỳ cẩu sinh hay là đứng chết?”
Nhậm Thiên Hữu có con rối trong tay, dù biết bọn Hoàng Đông Kiệt âm thầm thương thảo cái gì thì nội tâm cũng không thèm để ý, theo hắn thấy, mặc kệ thương thảo cái gì đều là uổng phí sức lực.
Hoàng Đông Kiệt không trả lời, nhấc chân đi về phía bên trái rồi dừng bước, khiêu khích nhìn năm người Nhậm Thiên Hữu.
“Năm tên kia, các ngươi đến đây, để ta xem năm người các ngươi có thể khiến cho ta tận hứng hay không!”
Hoàng Đông Kiệt giơ tay lên ngoắc ngoắc với năm người Nhậm Thiên Hữu.