“Không được, trước tiên phải đi tìm phụ thân, để phụ thân dẫn ta vào hoàng cung, nhất định phải nói cho Hoàng Thiên Trấn có một Đại Tông Sư tới kinh thành.”
Trần Vũ Linh vốn là muốn sau khi Hoàng Thiên Trấn đăng cơ mới đi gặp mặt Hoàng Thiên Trấn, nhưng đột nhiên xuất hiện Đại Tông Sư khiến cho nàng lo lắng, nàng không thể không đi nhắc nhở Hoàng Thiên Trấn để Hoàng Thiên Trấn có chuẩn bị.
Một lòng muốn đi gặp Hoàng Thiên Trấn, nàng nhanh chóng chạy tới hoàng cung, vì không để nửa đường đụng phải lão nhân Đại Tông Sư, nàng chọn đi đường dài chạy tới hoàng cung.
Ai ngờ nàng lại gặp lại lão nhân trên đường đi.
“Nữ oa nhi, lại gặp mặt, ngươi cũng đi xem đại điển đăng cơ của tân hoàng sao?”
Lão nhân cười hì hì hỏi.
Trần Vũ Linh nghe được lời của lão nhân mới hơi thả lỏng, vừa rồi nàng thiếu chút nữa cho rằng lão nhân này cố ý chặn nàng, không cho nàng thông báo tin tức.
“Đúng vậy, lão nhân gia, tân hoàng đăng cơ dù sao cũng là một chuyện lớn, đương nhiên phải đi xem náo nhiệt.”
Đại điển đăng cơ được cử hành trước cửa hoàng cung, cũng là vì để dân chúng kinh thành làm chứng.
Vị lão nhân này đi về phía hoàng cung, nàng cũng vội vàng tiến vào hoàng cung thông báo tình hình, dù nàng đi đường dài thì nửa đường gặp phải lão nhân cũng là bình thường.
“Không đúng, ngươi không phải đi góp vui, ngươi đang muốn báo cho triều đình lão phu đã đến đúng không?”
Lão nhân nhìn Trần Vũ Linh sâu sắc nói.
Nghe xong cơ bắp toàn thân Trần Vũ Linh nháy mắt căng thẳng, đôi mắt vô cùng cẩn thận nhìn chằm chằm lão nhân khủng bố trước mặt.
“Xin cứ tự nhiên, lão phu chỉ là một lão nhân trong núi, đến đây chẳng qua là muốn góp vui, không có tâm tư xấu xa khác, ngươi nói cho triều đình biết đến lão phu cũng không sao cả.” Lão nhân đột nhiên cười nhẹ, nói xong hắn xoay người đi về phía hoàng cung.
“Vãn bối dám hỏi danh húy của tiền bối?”
Lão nhân nhẹ nhàng rời đi cũng khiến cho Trần Vũ Linh hơi sửng sốt, thấy lão nhân không làm khó nàng, nàng ở phía sau lão nhân bày ra tư thái vãn bối hành lễ với tiền bối mà hành lễ vưới lão nhân, cũng to gan hỏi tên lão nhân.
“Ta chỉ là một người qua đường trên thế gian mà thôi, cần gì phải để lại tên mình.”
Lão giả không trực tiếp trả lời, nói xong liền hòa vào đám đông rồi biến mất.
“Hô!”
“Thật sự quá khủng bố, đây chính là thực lực chí cường của Đại Tông Sư sao, chỉ đứng ở nơi đó, bản năng không ngừng cảnh báo ta chạy trốn.”
Trần Vũ Linh lau mồ hôi nhỏ trên trán, vội vàng chạy về phía hoàng cung, dù lão nhân Đại Tông Sư này không lộ ra địch ý nhưng chuyện liên quan đến Đại Tông Sư chí cường cũng không có chuyện nào đơn giản.
“Nữ nhi, ngươi nói thật sao?”
Trần Hoài Giang thấy nữ nhi trở về, còn chưa hỏi han ân cần với nữ nhi đã bị chuyện nữ nhi nói cho hoảng sợ, hắn không thể không ngưng trọng.
“Thật sự, ta vô cùng xác nhận lão nhân là Đại Tông Sư.”
Vì để phụ thân tin tưởng, Trần Vũ Linh tiện tay vung ra, quét sạch mấy cường giả Tông Sư trốn trong bóng tối bảo vệ phụ thân nàng.
“Nhanh, nhanh chóng theo ta tiến cung!”
Thấy nữ nhi dễ dàng quét hết cường giả âm thầm bảo hộ hắn thì biết nữ nhi hắn thật sự trở thành một cường giả vô cùng lợi hại.
Biết nữ nhi sẽ không đùa giỡn những chuyện như thế này, hắn vội vàng kéo nữ nhi tiến cung. Hoàng cung.
Hoàng Thiên Trấn đang bận làm lễ đăng cơ, không đợi hắn làm xong, trong lúc bất chợt bị lão tổ gọi đến nơi sâu trong hoàng cung.
Vừa đến viện, hắn thấy lão tổ Hoàng Thiên Thạch và Thuần Dương chân nhân cảm xúc ngưng trọng, đệ đệ của hắn cũng như thế, bên cạnh còn có tể tướng Trần Hoài Giang và nữ nhân mà hắn hằng mong nhớ.
“Vũ Linh, ngươi đã trở lại, ngươi trở về sao không đến gặp ta trước?”
Hoàng Thiên Trấn còn đang suy nghĩ vì sao lão tổ và Thuần Dương chân nhân có cảm xúc ngưng trọng như vậy, nhưng một khắc thấy Trần Vũ Linh, hắn vui mừng áp chế ý nghĩ khác, chạy tới hai tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Trần Vũ Linh vui vẻ nói.
Trần Vũ Linh thấy Hoàng Thiên Trấn chạy tới bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nội tâm ngọt ngào như mật, nhưng thấy còn có rất nhiều trưởng bối ở đây, nàng thẹn thùng muốn rụt tay trở về, nhưng Hoàng Thiên Trấn nắm rất chặt, nàng không thu tay lại được.
Trần Hoài Giang thấy cảnh này, nội tâm của hắn vui vẻ, vị trí hoàng hậu của nữ nhi hắn xem ra ổn định rồi.
“Khụ khụ!”
Hoàng Thiên Trấn nghe được tiếng ho khan của lão tổ, lại thấy dáng vẻ Trần Vũ Linh ngượng ngùng, biết có chuyện muốn nói bèn buông tay Trần Vũ Linh ra.
“Lão tổ, ngươi gọi ta tới đây là vì chuyện gì?”
“Ngươi nói đi!”
Lão tổ Hoàng Thiên Thạch ra hiệu bảo Trần Vũ Linh nói.
Khi Trần Vũ Linh kể lại mọi chuyện, sắc mặt Hoàng Thiên Trấn cũng ngưng trọng.
“Đại Tông Sư? Sao còn có thể có Đại Tông Sư chí cường còn sống?”
“Vũ Linh, ngươi chắc chắn ngươi không phán đoán sai chứ?”
Hoàng Thiên Trấn ngưng trọng hỏi.
“Ta mang chân khí mấy trăm năm, có thể nói ta là đệ nhất nhân dưới Đại Tông Sư, nhưng vị lão nhân đó khiến cho ta theo bản năng muốn chạy trốn, ngoại trừ Đại Tông Sư chí cường ra thì không có còn ai nữa.”
Trần Vũ Linh vô cùng xác nhận nói.
“Nàng nói không sai, trước khi ngươi chưa tới, chúng ta đã từng thử trình độ của nàng, quả thật Đại Tông Sư chí cường không xuất hiện thì nàng vô địch.”
“Cũng chính là nói, lão nhân kia thật sự là một Đại Tông Sư chí cường.”
Hoàng Thiên Thạch thấy ánh mắt Hoàng Thiên Trấn nhìn qua bèn nói.
“Tại thời khắc mấu chốt này, kinh thành đột nhiên xuất hiện một vị Đại Tông Sư chí cường, chúng ta còn chưa có một chút tin tức về hắn, cả người hắn giống như từ trên trời rơi xuống.” “Hắn là Đại Tông Sư ẩn thế không xuất hiện hay là vị kia của tổ chức Triều Thiên?”
“Hắn đột nhiên đến đây có phải có mục đích gì hay không?”
Hoàng Thiên Trấn căn cứ vào tin tức phụ vương hắn để lại lúc còn sống, đi sâu điều tra, biết được dư nghiệt tiền triều bây giờ gọi là tổ chức Triều Thiên.
Không ngừng điều tra và khai quật, Hoàng Thiên Trấn cũng biết được tổ chức Triều Thiên có một vị Đại Tông Sư chí cường cực kỳ tỉ mỉ, lại cực kỳ nguy hiểm.
Hôm nay là đại điển đăng cơ của hắn, kinh thành đột nhiên có một vị Đại Tông Sư, điều này khiến cho Hoàng Thiên Trấn không thể không suy nghĩ nhiều thân phận vị Đại Tông Sư này. Lão cổ ẩn thế không ra thì tốt, nếu như là vị kia của tổ Chức Triều Thiên thì bọn họ không thể không chuẩn bị.