Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 309 - Chương 309. Tiền Bối

Chương 309. Tiền bối
Chương 309. Tiền bối

“Lão nhân Đại Tông Sư có thể không có địch ý gì đối với chúng ta, hắn có thể chỉ đơn thuần muốn đến xem náo nhiệt mà thôi.”

Trần Vũ Linh cũng biết được sự tồn tại của tổ chức Triều Thiên từ phụ thân, hồi tưởng lại nhất cử nhất động của vị lão nhân, tuy rằng vị lão nhân đó khiến cho nàng theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng hắn không lộ ra nửa phần địch ý đối với nàng. Dù biết nàng muốn đi hoàng cung nói cho bọn họ biết sự tồn tại của hắn, hắn cũng tỏ ra dáng vẻ không sao cả.

Điều này khiến cho Trần Vũ Linh cảm thấy vị lão nhân đó hẳn không phải là vị kia của tổ chức Triều Thiên.

“Vũ Linh, ngoại trừ vị ở tổ chức Triều Thiên, chúng ta cũng không phát hiện Đại Tông Sư khác tồn tại, tại thời khắc mấu chốt này, đột nhiên nhảy ra một Đại Tông Sư chí cường không thể không khiến người ta hoài nghi.”

“Ta cũng không phải nói hắn chính là vị ở tổ chức Triều Thiên, nhưng chuyện gì về Đại Tông Sư chúng ta đều phải cẩn thận xem xét.”

Hoàng Thiên Trấn nói.

“Hắn khiến cho ngươi theo bản năng muốn chạy trốn, vậy hai chúng ta thì sao?”

Trương Cửu Thiên muốn phán đoán một chút thực lực của lão nhân Đại Tông Sư đó nên cố ý hỏi.

Những người khác nghe xong cũng hiểu được Thuần Dương chân nhân đang phỏng đoán thực lực của lão nhân Đại Tông Sư .

“Mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng lão nhân đó đã cho ta cảm giác nguy hiểm hơn ngươi!”

Trần Vũ Linh thấy ánh mắt mọi người nhìn tới,cẩn thận ước tính, không còn cách nào khác ngoài dũng cảm nói ra.

Không thể nào!

Mọi người nghe vậy đều cảm thấy không thể, đều cảm thấy Trần Vũ Linh cảm giác sai.

“Nữ nhi, có phải ngươi đánh giá sai hay không, hoặc là ngươi biết Thuần Dương chân nhân đối với ngươi không có chút uy hiếp nào, tiềm thức ngươi hạ thấp phán đoán đối với bọn họ, mới dẫn đến chuyện ngươi cảm thấy lão nhân Đại Tông Sư đó rất cường đại?”

Trần Hoài Giang không nhịn được mà nói.

“Hoặc có thể có khả năng này, nhưng trực giác của ta nói với ta rằng lão nhân kia khủng khiếp hơn.”

Lời nói của Trần Vũ Linh khiến hiện trường trầm mặc một hồi.

“Ha ha, nếu như là như vậy, vị lão nhân đó hẳn là không phải vị của tổ chức Triều Thiên, dù sao nếu vị của tổ chức Triều Thiên có phần thực lực này cũng sẽ không cẩu thành như vậy.”

Trương Cửu Thiên đột nhiên cười nói.

“Lão tổ, nếu như vị lão nhân đó không phải của tổ chức Triều Thiên thì chúng ta có phải mời hắn hay không...”

“Không, không nên quấy rầy hắn, giấu sâu như vậy không bị chúng ta phát hiện, chứng tỏ hắn là người vô cùng khiêm tốn.”

“Bây giờ đột nhiên đi ra góp vui, nói không chừng là tuổi thọ của hắn sắp tận, đi ra dạo dạo một chút thôi.”

Hoàng Thiên Thạch bình tĩnh nói.

“Vậy buổi lễ của chúng ta vẫn tiếp tục, không cần quan tâm đến hắn?”

“Tiếp tục, ta và Thuần Dương chân nhân sẽ đi ra khống chế cho ngươi.”

Đường phố kinh thành.

Vương Quả Nhi chạy loạn ở kinh thành, không cẩn thận đi lạc, nàng sốt ruột tìm người nhà, ai ngờ không cẩn thận đụng phải người, thân thể thấp bé bị ngã xuống, hồ lô đường trong tay cũng rơi xuống đất.

“Lão gia gia, thực xin lỗi, thực xin lỗi, là ta không cẩn thận đụng ngươi, ngươi có bị ta đụng đau hay không?”

Vương Quả Nhi thấy rõ nàng đụng phải một vị lão gia gia, vội vàng đứng dậy xin lỗi nhưng cũng không biết tại sao, nàng cảm giác lão gia gia này rất thân thiết, khiến cho cảm giác bất an đi lạc của nàng chậm rãi an ổn lại.

“Tiểu oa nhi, lão gia gia thân thể rất cường tráng, làm sao có thể bị đụng đau, ngược lại ngươi có té đau hay không?”

Hoàng Đông Kiệt thấy lolita đụng vào hắn lại là cháu gái nhỏ của hắn thì mỉm cười, duyên phận có đôi khi kỳ diệu không thể tả.

“Không có té đau!”

Vương Quả Nhi nói xong rất đau lòng nhìn hồ lô đường rơi trên mặt đất.

Hoàng Đông Kiệt cười cười, gọi người bán hồ lô đường tới, mua mấy chuỗi hồ lô đường đưa hai chuỗi hồ lô đường cho Vương Quả Nhi.

Đối mặt với đồ người xa lạ cho, Vương Quả Nhi không tiếp nhận, nhưng không biết tại sao nàng ma xui quỷ khiến nhận lấy.

“Ngươi lạc người nhà hả?”

“Ừm, vừa mới đi lạc không lâu.”

“Vậy tại sao ngươi không lo lắng?”

“Nơi này là địa bàn của biểu ca ta, người nhà muốn tìm ta hẳn là rất đơn giản, cho nên ta không lo lắng.”

“Hơn nữa lão gia gia cho ta một cảm giác rất thân thiết, cảm giác này giống như là...cảm giác cô trượng cho ta vậy.”

Nói đến cô trượng, Vương Quả Nhi hơi thương cảm cúi đầu nhỏ...

“Tiểu tử, có muốn ta dẫn ngươi đi tìm người nhà của ngươi không?” Hoàng Đông Kiệt xoa xoa đầu nhỏ của Vương Quả Nhi hỏi.

“Lão gia gia, không cần phiền toái như vậy, đưa ta đến chỗ người bảo vệ hoàng cung là được, người của hoàng cung sẽ liên hệ với người nhà ta.”

Vương Quả Nhi cảm nhận được sự dịu dàng trên đầu.

“Ồ, xem ra thân phận của tiểu oa nhi ngươi không đơn giản a!”

Hoàng Đông Kiệt cười kéo bàn tay nhỏ bé của Vương Quả Nhi đi về phía hoàng cung.

Chỉ là không quá nửa đường, người nhà Vương Quả Nhi tìm tới.

“Ca ca, gia gia!”

Vương Quả Nhi thấy người nhà thì buông tay Hoàng Đông Kiệt ra, nhào tới chỗ người nhà, nhào tới trên người ca ca.

“Quả Nhi, ngươi chạy loạn cái gì, ngươi có biết ngươi đi lạc chúng ta lo lắng như thế nào hay không?”

Vương Tử Bác ngồi xổm xuống véo mặt muội muội, trách cứ và đau lòng lại bắt nạt muội muội. “Ca, ta sai rồi, đau, đừng véo nữa, ta không chạy lung tung là được.”

Vương Quả Nhi mắt to ngập nước, Vương Tử Bác nghe vậy cũng không véo mặt muội muội hắn nữa.

Vương Nguyên Vinh không để ý tới hai đứa cháu bên cạnh mà là hoảng sợ nhìn lão nhân trước mắt này.

Đại Tông Sư!

Chuyện này sao có thể!

Vương Nguyên Vinh tràn đầy cảm giác ngưng trọng, có thể khuến cho hắn không nhận ra được sự tồn tại, ngoại trừ Đại Tông Sư chí cường ra thì còn có thể có ai.

Lúc này nội tâm Vương Nguyên Vinh hoàn toàn không bình tĩnh lại được, lúc ngoại tôn hắn đăng cơ đại điển đột nhiên lại nhảy ra một Đại Tông Sư chí cường, không khỏi khiến hắn suy nghĩ nhiều.

“Ca ca, gia gia, là lão gia gia này đưa ta đến tìm các ngươi.”

Vương Quả Nhi giới thiệu với gia gia bọn họ về sự tồn tại của Hoàng Đông Kiệt.

“Vãn bối Vương Nguyên Vinh tham kiến tiền bối.”

Vương Nguyên Vinh ôm quyền hành lễ với Hoàng Đông Kiệt một cái.

Hết chương 309.
Bình Luận (0)
Comment