Trảm Yêu Ti.
“Thống lĩnh, rừng Bạch Nguyên cách kinh thành rất gần, lại là nơi thượng nguồn của sông Thông Thiên, lần này độ kiếp ở rừng Bạch Nguyên, không ngoài dự liệu hẳn là yêu quái ẩn giấu trong bóng tối của kinh thành.”
“Hiện trường lôi kiếp không có thi thể yêu quái, hẳn là yêu quái đã vượt qua lôi kiếp trở về kinh thành, chúng ta có nên dành ra nhân thủ điều tra con yêu này hay không.”
Một điều tra viên Trảm Yêu Ti bẩm báo với chính thống lĩnh Tô Hạo Hoa.
“Không cần, chỗ tối kinh thành còn thiếu yêu ma quỷ quái ba trăm năm đạo hạnh sao, không nói những yêu quái đạo hạnh ba trăm năm đã có nhiều, ngay cả yêu tướng năm sáu trăm năm cũng không phải không có.”
“Nhưng yêu ma quỷ quái đặc thù này có nguy cơ lớn, nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta bây giờ chính là tìm ra yêu loại đặc thù ẩn nấp ở phía tây thành.”
“Bằng mọi giá phải tiêu diệt hắn trước khi yêu loại đặc thù còn chưa trưởng thành.”
Cũng có lẽ do yêu loại đặc thù nguy hại thật sự quá lớn, dẫn đến việc Trảm Yêu Ti bỏ qua yêu quái độ kiếp ở rừng Bạch Nguyên lần này.
Lúc này thành tây rất náo nhiệt, không chỉ người Trảm Yêu Ti đang tìm yêu loại đặc thù, ngay cả người của các thế lực khác cũng trà trộn vào thành tây tìm kiếm, trong đó thuộc về Âm Ty nổi danh, vạn ma điện và các thế lực khác.
Vì nước ở thành tây quá hỗn độn, là cá hay tôm đều rất khó phân biệt rõ ràng, dẫn đến thành tây thường xuyên có trảm yêu nhân và yêu ma quỷ quái ở nơi khác tiến vào va chạm nhau.
Cũng may kinh thành là địa bàn của Trảm Yêu Ti, yêu ma quỷ quái tiến vào thành tây cũng không phải kẻ ngốc, ngoại trừ xui xẻo đụng phải người Trảm Yêu Ti, những kẻ khác có thể tránh được trảm yêu nhân thì tận lực tránh đi.
Đầu phố thành tây.
“Ta cũng quá xui xẻo, thật vất vả thừa loạn chạy ra, ai ngờ lại đụng phải thủy quỷ trong sông Thông Thiên, thấy ta bị thương lại muốn bắt nạt ta.”
“Tuy rằng từ trên tay thủy quỷ chạy ra, nhưng thương thế trên người ta cũng tăng lên, bây giờ trong cơ thể một chút yêu lực cũng không còn lại, đói quá, chẳng lẽ ta sắp chết đói đầu đường sao?”
Một con mèo trắng bẩn thỉu nghèo túng nằm ở góc đường, mắt ngập nước nhìn con người đi bộ trên đường phố.
Mong cho mọi người thấy nàng đáng thương, cho nàng một chút thức ăn nhưng nàng cũng biết lúc này dáng vẻ bẩn thỉu xấu xí của mình giả bộ đáng yêu như trước để lừa gạt ăn uống dường như là không thể.
“Con người thật tàn nhẫn!”
Chờ đợi hồi lâu, thấy tầm mắt của nhân loại đều không liếc mắt nhìn nàng một cái, cảm giác cơ thể dần dần suy yếu, nàng biết nàng vừa nhắm mắt lại sẽ vĩnh viễn ngủ dài.
Ngay lúc nàng muốn nhắm mắt lại, một chiếc bánh quy nhẹ nhàng đặt trước mặt nàng.
Khoảnh khắc thấy thức ăn, nàng tràn đầy ham muốn sống sót, ngoan cường đứng dậy nhào tới ăn bánh quy.
Ăn miếng bánh quy xong, cuối cùng nàng cũng có chút sức lực ngẩng đầu nhìn xem ai ném thức ăn cho nàng, là một cậu nhóc nhân loại.
“Sao ngươi lại bị thương nặng như vậy.”
Lục Thế Viễn lẻn ra ngoài chơi phát hiện một con mèo bẩn thỉu, có lẽ là cậu nhóc thiên tính thiện lương, hắn đưa bánh quy trong tay hắn cho con mèo ăn.
Con mèo hơi đứng dậy, Lục Thế Viễn thấy lông trên bụng mèo màu đỏ, đó là máu nhuộm đỏ.
Đầu Lục Thế Viễn nóng lên, cũng không thèm để ý mèo bẩn hay không, ôm nàng lên mang đến thú y gần đó.
Toàn bộ quá trình mèo trắng không phản kháng, nàng không cảm thấy ác ý từ cậu nhóc, cũng biết cậu nhóc đang cứu cô, vì vậy toàn bộ quá trình nàng đều yên lặng.
“Vấn đề không lớn, chỉ là miệng vết thương chảy máu nhiều, hơn nữa ăn không đủ no mới có thể yếu như vậy, cho nàng ăn nhiều thức ăn, qua vài ngày là tốt thôi.”
Y sư thú y đã xử lý vết thương trên con mèo trắng nói.
“Đại phu, trên người ta không mang theo tiền, ta có thể dùng khối ngọc bội này thế chấp ở đây hay không, chờ ta trở về lấy tiền chuộc.”
Lục Thế Viễn lấy ngọc bội trên người mình đưa cho y sư thú y nói.
“Được, ta sẽ còn giữ lại khối ngọc bội này nguyên vẹn chờ ngươi đến lấy.”
Y sư thú y nhìn quần áo cậu nhóc thì biết nhà cậu rất giàu có, hơn nữa khối ngọc bội này rất bình thường, không phải là ngọc gì quá quý giá, thế chấp cũng không có vấn đề gì.
Từ quán thú y đi ra, Lục Thế Viễn ôm mèo trắng không mệt mỏi, rõ ràng muốn mang mèo trắng về nuôi.
Con mèo trắng đoán được cậu nhóc muốn làm gì, hơn nữa bây giờ nàng cần nghỉ ngơi, trở về cùng cậu nhóc cũng không tệ.
“Bên trong nhà ta có một cây cỏ tinh, nó rất tinh quái, muốn chơi với nó, nó luôn chạy rất nhanh khiến cho người ta đuổi không kịp, còn cả ngày múa may vặn vẹo.”
Mèo trắng nghe xong nội tâm căng thẳng, trong nhà cậu nhóc này có yêu quái, chẳng lẽ không phải là nhà giàu có bình thường mà là gia đình giàu có đặc thù gì sao.
“Ngoại trừ cây cỏ tinh, bên trong hồ ngắm cảnh hậu viện nhà ta còn có hai con cá đỏ nhỏ vô hại và một con rùa già sống siêu dai, cá đỏ thay đổi chất lượng nước, không có gì để nói.”
“Mà rùa già nhà ta thì khác, không biết nó đã đưa tiễn bao nhiêu tổ tiên của ta, đừng nhìn dáng vẻ sắp chết của nó, một giây sau tưởng sẽ chết.”
“Đó đều là giả dối, không có gì bất ngờ, rất có thể nó cũng sẽ đưa tiễn ta.”
“Rùa già là linh vật trong nhà ta, người trong nhà đều rất coi trọng rùa già, không sợ nói thật cho ngươi biết, địa vị của rùa già ở nhà còn ở trên ta.”
“Ngươi vào cửa nhà ta chỉ cần không chọc rùa già, thì chuyện ăn uống không cần lo lắng.”
Dọc theo đường đi, Lục Thế Viễn mở miệng không kéo da non, mèo trắng cũng không náo loạn, vẫn nghe cậu nhóc nói.
Cho đến khi cậu nhóc ôm nàng sắp tiến vào phố quý nhân, mèo trắng bắt đầu giãy dụa kịch liệt, phố quý nhân có cấm văn của phù sư, trạng thái lúc này của nàng đi vào chính là chịu chết. Lúc này mèo trắng hơi thất vọng, cho rằng có thể lẫn vào sống với người giàu bình thường. Ai ngờ cậu nhóc này không phải là nhà phú quý bình thường, nhà ở phố quý nhân, người trong nhà là tầng lớp trung lưu ở kinh thành.
Dù sao Lục Thế Viễn cũng là hài tử của trảm yêu nhân, thấy mèo trắng giãy dụa kịch liệt, hắn lập tức ý thức được gì, suy nghĩ một chút, hắn ôm mèo trắng vào trong ngõ hẻm hẻo lánh.
“Ngươi là yêu sao?”
Ánh mắt Lục Thế Viễn không có chút sợ hãi, ngược lại tò mò nhìn mèo trắng hỏi…