Mèo trắng nghe được cậu nhóc phá vỡ thân phận của nàng, nội tâm căng thẳng, cảm ứng được cậu nhóc chỉ là cậu nhóc bình thường, trong lòng mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi không sợ ta sao?”
Mèo trắng cảm ứng chung quanh không có người khác, cậu nhóc lại không giống người có người bảo vệ ở bên cạnh, không sợ hãi mở miệng hỏi.
“Ngươi thật đúng là yêu, không ngờ ta ra ngoài lại cứu một con mèo yêu.”
Lục Thế Viễn thấy mèo trắng trong ngực mở miệng nói chuyện, không chút sợ hãi, mà lại càng ngạc nhiên và vui vẻ…
“Ta chính là yêu, ngươi không sợ ta ăn ngươi sao?”
Con mèo trắng thấy cậu nhóc to gan như vậy, nàng hơi ngạc nhiên, không thể không giương nanh múa vuốt để dọa cậu nhóc.
“Người có tốt xấu, yêu cũng phân thiện ác, ngươi không giống một con yêu xấu.”
“Hơn nữa ta cứu ngươi, ngươi cũng không thể ân lấy oán báo ân ăn thịt ta!”
Lục Thế Viễn cười hì hì nói.
“Ngươi thật đúng là một cậu nhóc nhân loại kỳ quái!”
Mèo trắng nhìn cậu nhóc một lúc lâu và lộ ra ánh mắt kỳ quái.
“Cậu nhóc, ngươi tên gì?”
“Lục Thế Viễn.”
“Lục Thế Viễn? Được rồi, ta nhớ kỹ, sau này ta sẽ báo đáp ân cứu mạng của ngươi, bây giờ xin hãy buông ta ra, để ta rời đi.”
Sau khi mèo trắng biết tên của cậu nhóc thì chuẩn bị để rời đi để dưỡng thương.
“Ta không cần ngươi báo đáp gì cả, chỉ cần ngươi đồng ý với ta một chuyện, ngươi sẽ không nợ ta cái gì.”
“Ngươi nói trước, nếu là chuyện quá khó ta cũng không đồng ý được.”
Mèo trắng nghe được cậu nhóc nhanh như vậy đã đưa ra yêu cầu với nàng thì nhướng mày, nhưng cậu nhóc là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng không muốn nợ người khác bất kỳ ân tình nào, nhất là ân tình của nhân loại.
Bây giờ nàng hy vọng rằng yêu cầu của cậu nhóc không phải là quá khó khăn, nếu không với tình trạng bây giờ của mình, nàng không thể hoàn thành.
“Làm bằng hữu của ta!”
“Cái gì...”
“Ta muốn kết giao bằng hữu với ngươi, chính là chúng ta cùng nhau chơi đùa, cùng nhau quậy phá!”
Lục Thế Viễn khát vọng nói.
“Tại sao?”
Lúc này mèo trắng vô cùng mờ mịt, nàng không hiểu thằng nhóc nhân loại này đang nghĩ gì, người và yêu làm sao có thể trở thành bạn tốt.
“Ngươi rất đáng yêu, ta rất thích, đây có tính là lý do hay không!”
Lục Thế Viễn không có tâm tư gì khác, rất hồn nhiên trả lời.
“Nhà ngươi không phải có một cây có tinh nhỏ sao, có nó làm bằng hữu của ngươi còn chưa đủ sao?”
Mèo trắng dù sao cũng không phải một con mèo ngốc, nàng rất cẩn thận trong việc kết giao bằng hữu, không thể vì hứng thú nhất thời của cậu nhóc đồng ý.
“Cỏ tinh nhỏ coi như là bằng hữu của ta, chỉ có điều nó không biết nói chuyện, chơi đùa với nó, cảm giác nó đối với chúng ta giống như những đứa trẻ biết đi mà thôi.”
Ngươi không phải là một đứa trẻ thì là cái gì?
Mèo trắng nghe vậy không nói gì lắc đầu.
“Gia đình ngươi làm gì?”
“Phụ thân, gia gia ta đều là trảm yêu nhân.”
Mèo trắng nghe xong khóe miệng hơi co giật, đại gia ngươi, người nhà ngươi là khắc tinh của ta, ngươi còn muốn làm bằng hữu với ta không sợ người nhà ngươi chém ta sao?
“Lớn lên ngươi muốn làm gì?”
“Đương nhiên giống như phụ thân, gia gia của ta, làm một trảm yêu nhân.”
“Ồ!”
Con mèo trắng nghe thấy thế thì không hỏi nữa.
“Ngươi không cần hiểu lầm, ta làm trảm yêu nhân chỉ vì trừ ác yêu, yêu quái thiện lương không nằm trong phạm vi săn giết của ta, trong quan niệm của ta, người và yêu tốt cũng có thể trở thành bạn tốt của nhau.”
Lục Thế Viễn tuổi còn nhỏ, khái niệm thiện ác còn rất mơ hồ, trong quan niệm của hắn, đúng là đúng, sai là sai.
“Làm bằng hữu của ngươi cũng có thể, nhưng ta cũng có một số yêu cầu, một, mối quan hệ của chúng ta không thể cho người thứ hai biết, đặc biệt là gia đình của ngươi.”
“Hai, không cần động một chút tới tìm ta chơi, tuy rằng ta là yêu tốt nhưng một khi người Trảm Yêu Ti biết sự tồn tại của ta, ta cũng sẽ bị bắt.”
“Ba, ngươi không thể bán đứng ta, bán đứng bằng hữu chính là một chuyện không thể tha thứ, một khi ta biết ngươi bán đứng ta, cả đời này ngươi cũng đừng mong tìm được ta.”
“Bốn, ta còn chưa nghĩ ra, chờ ta nghĩ kỹ rồi mới nhắc tới.”
Xuất phát từ ân cứu mạng, Mèo trắng đồng ý thì đồng ý nhưng nàng cũng đưa ra yêu cầu của nàng.
“Ngươi đồng ý rồi, thật tốt quá! Ta có bằng hữu rồi, có bằng hữu rồi, yên tâm, ta sẽ không bán đứng bằng hữu tốt.”
Lục Thế Viễn tươi cười, đây là bằng hữu yêu quái đầu tiên của hắn.
“Đúng rồi, ta còn không biết tên ngươi?”
“Khả Nhi.”
“Khả Nhi? Ngươi là mèo cái sao!”
Lục Thế Viễn không nghĩ nhiều, lật đuôi mèo trắng để chứng minh.
“Meo!”
Mèo trắng xù lông, để lại vài dấu móng vuốt mèo trên mặt Lục Thế Viễn.
Trong ngõ nhỏ có động chuột, lúc này trong động chuột có một con chuột vẫn chú ý nhất cử nhất động của mèo trắng và Lục Thế Viễn, rất nhanh con chuột này đã truyền lại những gì hắn nghe thấy nhìn thấy cho Bì Bì Thử.
Bì Bì Thử biết cũng có nghĩa là rùa già biết.
Chỉ là rùa già không can thiệp vào việc này, hắn đang bận rộn ăn yêu.
Bóng đen há to miệng, một con điểu yêu trôi vào bụng Hoàng Đông Kiệt.
“Ăn thêm mấy tiểu yêu nữa sẽ có năm trăm năm đạo hạnh rồi.”
Có chuột vương Kinh Nhạc trợ giúp, hiệu suất ăn yêu của Hoàng Đông Kiệt không biết nhanh hơn bao nhiêu, vừa mới độ kiếp không tới hai ngày, Hoàng Đông Kiệt tích lũy đạo hạnh sắp đến năm trăm năm, lần độ kiếp thứ hai loáng thoáng cũng sắp tới.
Hoàng Đông Kiệt không ngừng đi theo con chuột nhỏ đi tìm yêu tiếp theo, bây giờ dẫn đường cho Hoàng Đông Kiệt đều là chuột nhỏ, Bì Bì Thử Kinh Nhạc vốn dĩ là nhát gan, chỉ có thể trốn đi điều khiển chuột nhỏ từ xa dẫn đường cho Hoàng Đông Kiệt...
“Nói vậy các hạ chính là yêu loại đặc thù, tại hạ là khách của Âm Ty, cố ý mời…”
“Phốc!”
Quỷ âm ty còn chưa nói xong đã bị Hoàng Đông Kiệt nuốt chửng một hơi.