Phía tây dãy núi Vạn Cổ có một ngọn núi gọi là núi Liệt Dương (Liệt Dương: ánh mặt trời mãnh liệt).
Trên núi Liệt Dương có hai con heo yêu, một đực một cái, ngoại trừ hai con heo yêu này, khắp nơi chỉ có một đàn lợn rừng.
Heo rừng nhiều, thời gian dài tự nhiên có heo yêu con khai mở linh trí thành yêu nhưng hai con heo yêu vì muốn sống thế giới của hai heo, đã đá đít tất cả heo yêu con khai mở linh trí khỏi núi Liệt Dương.
Cũng cấm bọn họ đi gây hại cho nhân tộc, vì núi Liệt Dương quá gần nơi cư trú của nhân loại. Nếu đám heo yêu con gây họa cho nhân loại, sẽ dẫn tu sĩ nhân loại bậc cao tới núi Liệt Dương gây phiền toái.
Nhưng thân là yêu làm sao có thể không có tranh chấp trong quan hệ giữa các yêu, không, vết thương cũ của Trư nương tử lại tái phát.
Trư Thường Cửu lấy một gốc cỏ Băng Dương cuối cùng cho Trư nương tử uống, cảm xúc đau đớn của Trư nương tử mới dần dần bình tĩnh lại.
“Thường Cửu, thực xin lỗi, không thể sinh con cho ngươi còn chưa nói, thân thể bệnh nặng còn liên lụy đến ngươi.”
Trư nương tử ý thức tỉnh táo, thấy trên mặt trượng phu sốt ruột và lo lắng, nàng rất tự trách, cảm giác mình liên lụy trượng phu.
“Nói gì thế, nếu như không phải ngươi đỡ một kích cuối cùng của sói yêu cho ta, bây giờ ta đã chết rồi.”
“Đừng luôn nghĩ sinh con cho ta, giai đoạn bây giờ quan trọng nhất chính là dưỡng tốt thân thể của ngươi, chờ ngươi tốt lên, ngươi muốn sinh mấy đứa thì sinh mấy đứa.”
Trư Thường Cửu biết nương tử sợ mình có một ngày vết thương cũ tái phát không chịu nổi ra đi, muốn trước khi chết để lại con cái cho hắn.
Nhưng sao Trư Thường Cửu lại nỡ nương tử trả giá vì hắn như vậy, thân thể còn chưa tốt, miễn cưỡng sinh hài tử chỉ làm tổn thương nguyên khí, gia tăng xác suất vết thương cũ tái phát.
“Nhưng ta sợ ta chịu không nổi, Thường Cửu, ngươi đồng ý với ta đi, cho ta để lại con cái cho ngươi.”
“Cái gì không chịu nổi, nói ngốc gì thế, ngươi sẽ khỏe lại, chuyện sinh con sau này hãy nói.” Trư Thường Cửu không hề suy nghĩ đã từ chối.
“Thường Cửu, ngươi đừng lừa gạt ta, vừa rồi hẳn là người dùng gốc cỏ Băng Dương cuối cùng rồi đúng không.”
“Cỏ Băng Dương vốn là khó có được, không có cỏ Băng Dương, lần sau vết thương cũ tái phát, xác suất lớn là ta không chịu nổi.”
“Còn không bằng theo ý của ta, để lại hài tử của chúng ta khi ta còn sống.”
“Ta đã tính qua, lần sau cách thời gian tái phát còn khoảng nửa năm, nếu tranh thủ cộng thêm bí thuật thúc sinh, ba tháng ta cũng có thể sinh cho ngươi một đứa con.”
Trư nương tử vẫn không từ bỏ ý định để lại một đứa con cho trượng phu.
“Ai nói cỏ Băng Dương khó có được, bên trong Thiên Yêu thành có cỏ Băng Dương, nói không chừng bên trong Thiên Yêu thành còn có linh dược cao cấp hơn có thể chữa khỏi vết thương cũ của ngươi.”
“Ngươi muốn đi Thiên Yêu thành sao, không được, ngươi không thể mạo hiểm đi vào, rất nhiều yêu quái sau khi đi vào đó không có đi ra.”
“Tuy rằng có yêu ra giải thích các yêu không ra đều ở trong Thiên Yêu thành mưu sinh, nhưng chuyện này ai mà tin.”
“Nếu Thiên Yêu thành đang dưỡng cổ ngươi tới đó không phải là dâng dê tới miệng cọp sao?”
Mấy ngày nay Trư nương tử cũng nghe qua không ít tin đồn ở Thiên Yêu thành, nàng thà tin có chứ không tin không có, ra vẻ nói gì cũng không để trượng phu đi.”
“Được rồi, được rồi, ta nghe lời ngươi, ta sẽ không đi. Chuyện sinh con cũng đừng nói trước, cho ta thời gian một tháng, để ta tìm kiếm, nếu như thật sự tìm không thấy cỏ Băng Dương, ta đồng ý yêu cầu của ngươi.”
Trư Thường Cửu tốn chút thời gian cuối cùng cũng trấn an được nương tử.
Một ngày sau, Trư Thường Cửu mượn lý do tìm kiếm cỏ Băng Dương ra ngoài.
“Nơi này chính là Thiên Yêu thành, thật nhiều yêu, ngay cả yêu ở hải vực cũng tới.”
Trư Thường Cửu vì để cho nương tử khôi phục, hắn vẫn mạo hiểm tới.
Thấy hàng ngũ thật dài, Trư Thường Cửu hơi bất ngờ, những yêu quái này cũng quá tự giác. Không ít yêu quái cường đại xếp hàng phía sau tiểu yêu cũng không náo loạn, tiểu yêu biết phía sau là đại yêu cũng không sợ.
Một bộ phận nhỏ yêu quái cũng không che giấu, xuất đầu lộ diện, không lo lắng mình bị yêu khác theo dõi chút nào.
Cảnh tượng này cũng quá đảo lộn nhận thức của hắn đối với yêu giới cá lớn nuốt cá bé.
“Có lẽ Thiên Yêu thành nói không chừng thật sự là thiên đường của
yêu quái.”
Chỉ nhìn cảnh tượng trước cửa thành, dù cho đây chỉ là phần nổi của tảng băng trôi cũng có thể khiến cho Trư Thường Cửu cảm giác được Thiên Yêu thành khác biệt.
Cũng chính vì cảm giác này, hắn an tâm không ít với việc tiến thành. Kế tiếp Trư Thường Cửu thành thật xếp hàng, vì lúc hắn tới không giấu mặt, quần yêu vì hắn đến mà dẫn đến một cơn sóng nhỏ.
Trong một đám yêu quái dưới hai ba trăm năm đạo hạnh đột nhiên xuất hiện một heo yêu hơn sáu trăm năm đạo hạnh, muốn không khiến người ta lưu ý cũng không được.
Thủ vệ Thiên Yêu thành thấy heo yêu đặc biệt nổi bật trong quần thể cũng bẩm báo sự xuất hiện của Trư Thường Cửu lên trên.
Dù sao từ khi Thiên Yêu thành mở cửa ra bên ngoài tới nay, Trư Thường Cửu là người gần nhất với cấp bậc yêu vương.
Trong thời đại vương bất kiến vương, sự xuất hiện của Trư Thường Cửu cũng khiến trong thành có sựu coi trọng nhất định.
Tử Tiêu nhận được tin tức thì suy nghĩ một chút, kêu thủ hạ chú ý Trư Thường Cửu.
Có điều nàng vẫn vận dụng quyền hạn của Thiên Yêu thành đánh dấu trên người Trư Thường Cửu.
Tác dụng của dấu hiệu không chỉ có thể giám sát nhất cử nhất động, của Trư Thường Cửu, còn có thể phòng bị Trư Thường Cửu ở trong thành làm loạn. Một khi vi phạm quy tắc của Thiên Yêu thành, nhẹ thì bị Thiên Yêu thành truyền tống ra ngoài thành, nặng thì bị Thiên Yêu thành truyền tống vào tử lao giam cầm.