“Trư sơn chủ, ngươi cũng biết Thiên Yêu thành chúng ta mở cửa với bên ngoài không bao lâu, tất cả phát triển đều vừa mới bắt đầu, chúng ta còn có không ít vấn đề chưa được giải quyết, ví dụ như thức ăn.”
“Không phải nói lương thực trong thành ăn không đủ no, là thực phẩm trong thành chúng ta quá ít món!”
“Chúng ta có linh mễ thỏa mãn mọi người, nhưng không phải tất cả yêu quái đều ăn chay, chúng ta cũng cần một ít thịt.”
“Trư sơn chủ, ta biết núi Liệt Dương không thiếu nhất chính là heo rừng, Thiên Yêu thành chúng ta không thương tổn sinh linh đã khai mở linh trí.”
“Nhưng sinh linh chưa khai mở linh trí sẽ không được Thiên Yêu thành ta bảo hộ, dù sao nghiêm khắc mà nói không thành yêu cũng không tính là đồng loại của chúng ta.”
“Trư sơn chủ, chúng ta cho ngươi ưu đãi, một con heo rừng ba mươi đồng tiền đồng, nếu như ngươi không hài lòng với cái giá này, muốn kiếm thêm một chút...”
“...Thì có thể thuê một cửa hàng ở phố thực phẩm, tự buôn bán, ngươi có thể tự định giá năm mươi đồng một con heo, hoặc là sáu mươi đồng.”
“Có điều phải chú ý, giá cả không được vượt quá tiêu chuẩn giá của chúng ta.”
Trưởng lão kim ti hầu một hơi nói ra nhu cầu trong thành.
Trư Thường Cửu nhíu mày, hắn không thích người khác lấy heo làm thức ăn, tuy rằng hắn không coi heo rừng đầy núi là đồng loại, nhưng vẫn mang theo chữ heo, khó tránh khỏi sẽ khiến cho hắn không thoải mái.
“Xin lỗi, việc làm ăn này ta không làm, nếu không nương tử nhà ta sẽ tức giận với ta.”
Trư Thường Cửu biết nương tử cũng không có cảm giác đồng ý gì đối với heo rừng trên núi nhưng nếu để nương tử biết hắn lấy heo rừng đi bán thì sẽ không thích.
“Trư sơn chủ, hãy suy nghĩ lại, núi Liệt Dương có ít nhất hơn mười vạn con heo rừng, Trư Sơn chủ ngươi chỉ cần lấy một số nhỏ để bán, lập tức trở thành người giàu có trong Thiên Yêu thành.”
“Không được, tuy ta không xem bọn chúng là đồng loại nhưng đưa bọn chúng cho yêu quái khác ăn, trong lòng ta ít nhiều hơi không thoải mái.”
“Không nói đến chuyện này nữa, ta tới đổi tiền tệ, những pháp bảo này có thể đổi bao nhiêu tiền tệ?”
Trư Thường Cửu chấm dứt đề tài này, lấy mấy pháp bảo ra cho trưởng lão kim ti hầu xem.
Những pháp bảo này đều là do hắn chém giết mấy nhân loại tu sĩ tham lam mà lấy được. “Pháp bảo trữ lượng nhỏ, không gian khoảng năm mươi mét khối có thể đổi mười đồng bạc.” “Một đôi công kích ngọc hoàn, phẩm cấp bình thường, có thể đổi tám đồng bạc.”
“Một thanh phi kiếm sắc bén, pháp trận bên trong có chút tổn hại, có thể tu bổ, tính mười bảy đồng bạc.”
Tuy trưởng lão kim ti hầu tiếc việc làm ăn không thành nhưng hắn còn có trình độ chuyên nghiệp, cũng mặc kệ Trư Thường Cửu làm thế nào lấy được những pháp bảo này, lần lượt định giá từng cái một.
“Trư sơn chủ, những pháp bảo này tổng cộng năm mươi bảy đồng bạc, muốn đổi không?” “Một gốc cỏ Băng Dương giá bao nhiêu?”
Trư Thường Cửu không vội đổi, hắn sợ những đồng bạc này không mua đủ một gốc cỏ Băng Dương.
“Cỏ Băng Dương ở bên ngoài được coi là linh dược cao phẩm, tuy rằng ở Thiên Yêu thành, cỏ Băng Dương vì số lượng nhiều có thể xem là linh dược trung phẩm nhưng giá cả của nó cũng không rẻ.”
“Năm đồng vàng một gốc cỏ Băng Dương, đây là giá cả của cỏ Băng Dương.”
“Trư sơn chủ, những pháp bảo ngươi mang đến phẩm cấp hơi thấp, chỉ có thể đổi ra đồng bạc, nếu như Trư Sơn Chủ có pháp bảo cao cấp hơn một chút, nói không chừng có thể đổi ra nhiều đồng vàng.”
Lời nói của trưởng lão kim ti hầu khiến cho Trư Thường Cửu hơi nhíu mày lại.
“Trư sơn chủ, nếu như không có thứ gì khác đổi tiền tệ, có thể cân nhắc một chút việc làm ăn mà chúng ta vừa nói, ba mươi đồng tiền đồng một con heo rừng, ba con heo rừng tính là một đồng bạc.”
“Một đồng vàng ba trăm con heo rừng, một trăm đồng vàng ba mươi nghìn con heo rừng, một trăm đồng vàng ở Thiên Yêu thành xem như ngươi là người có tiền.”
“Trư sơn chủ, ngươi thật sự không...”
Trưởng lão kim ti hầu còn muốn nói gì đó, kết quả Trư Thường Cửu giơ tay lên cắt đứt lời hắn.
“Có thu yêu đan hay không?”
Trư Thường Cửu lo bọn trưởng lão kim ti hầu thấy yêu đan sẽ liên tưởng đến cái gì nhưng thấy những pháp bảo này chỉ đổi được đồng bạc, ngay cả một đồng vàng cũng không đổi được.
Bây giờ trên người hắn còn lại thứ giá trị nhất chính là những yêu đan.
Tu sĩ nhân loại Tham lam vì lợi ích săn giết yêu quái lấy yêu đan, ai ngờ những tu sĩ tham lam đánh chủ ý lên đầu hắn, hắn phản sát, do đó đạt được chiến lợi phẩm trên người các tu sĩ tham lam.
Yêu đan là ưu tiên hàng đầu trong chiến lợi phẩm.
“Thu.”
Trư Thường Cửu có thể vào thành chứng tỏ tội ác trên người hắn thấp, những yêu đan này có thể là Trư Thường Cửu lấy được từ những nguồn khác.
Bọn trưởng lão kim ti hầu bởi vậy tin tưởng Trư Thường Cửu không phải loại ác yêu lạm sát vô tội.
Nghe trưởng lão kim ti hầu nói thu, Trư Thường Cửu lấy tay vuốt trên mặt bàn, một đống yêu đan lớn nhỏ xuất hiện trên mặt bàn.
“Yêu đan hơn ba trăm năm đạo hạnh, giá trị một đồng vàng, yêu đan hai trăm năm giá trị năm mươi đồng bạc, yêu đan một trăm năm mươi năm giá trị...”
“Cộng thêm pháp bảo lúc trước, tổng cộng mười bảy đồng vàng, năm mươi hai đồng bạc, tám mươi ba đồng tiền đồng, vì Trư sơn chủ ngươi lần đầu tiên đến, nên tính ngươi mười tám đồng vàng.”
Trưởng lão kim ti hầu cũng thật không ngờ Trư Thường Cửu mang yêu đan đến, có mười một viên yêu đan hơn ba trăm năm, cộng thêm năm mươi viên yêu đan lớn nhỏ khác nhau mới khiến cho Trư Thường Cửu lập tức đổi hơn mười bảy đồng vàng.”
“Được.”
Trưởng lão kim ti hầu nghe vậy cũng không từ chối, tay đảo qua mặt bàn, mười tám đồng đồng vàng xuất hiện trên mặt bàn.
“Ngoại trừ mối làm ăn vừa nói, còn có phương thức nào khác thu được càng nhiều đồng vàng hơn không?”
Trư Thường Cửu lấy được mười tám đồng vàng, trong mắt hình như không hài lòng, do dự một chút vẫn hỏi tiếp.
Trưởng lão kim ti hầu nhìn bát ca, thẳng đến khi thấy bát ca gật đầu trưởng lão kim ti hầu biết phải nói gì.
“Muốn thu hoạch càng nhiều đồng vàng, còn có một biện pháp, đó chính là bắt ác yêu mang đến bên trong chợ đen giao dịch.”